
bất chợt nhớ đến lần phải đọc hết cả núi sách trong một tuần để thắng Vũ. Quả thật giờ nhớ lại, cũng thấy tự khâm phục bản thân. Lúc ấy tôi chưa bị phát điên, thật đúng là một kì tích! Lần này tuy không phải sống chết giành lấy vị trí đầu tiên, nhưng cũng không thể quá lẹt đẹt.
Tôi lại cắm cúi tiếp tục đọc. Thế nhưng sự yên bình trong phút chốc bị phá vỡ bởi hai cô bạn mới đến. Tôi ngồi ở dãy trong cùng, họ ngồi ngay ngoài, nhưng vì phòng đọc ít người nên cuộc nói chuyện kia vẫn lọt vào tai dù tôi không muốn. Cô gái có mái tóc hạt dẻ xoăn nhẹ lên tiếng đầu tiên
– Cậu nghĩ lần này ai sẽ ở đầu bảng đây?
Cô bạn bên cạnh gấp cuốn sách đang đọc giở, giọn chắc nịch
– Nhất định là Thiên Vũ rồi!
Cô gái tóc hạt dẻ xoắn nhẹ một lọn tóc. Vẻ suy nghĩ
– Chưa chắc đâu! Văn Nhân cũng từng là huyền thoại của trường, chắc sẽ không để thua Vũ đâu!
– Xem ra lần này sẽ có đại chiến đây!
Tóc ngắn kết thúc cuộc nói chuyện bằng câu nói đầy ẩn ý. Tôi vẫn ngồi lặng yên. Nhưng trong lòng lại không ngừng nổi sóng. Tại sao? Tại sao không ai nghĩ tới tôi chứ? Dù sao thì tôi cũng từng giữ vị trí đầu bảng. Tôi từng thắng Vũ cơ mà! Tôi ấm ức lấy cuốn sách khác ra đọc. Thế nhưng trong đầu lại chợt hiện lên một ý nghĩ. Rốt cuộc thì trong hai người đó, ai giỏi hơn?
1 tuần trước ngày thi
Câu chuyện tôi nghe được ở thư viện giờ dã trở thành chủ đề nóng. Ai đến đâu cũng thấy bàn tán. Gì chứ sức hút mãnh liệt của hai người họ là không thể phủ nhận. Còn người hiện tại vẫn đang ở đầu bảng là tôi lại bị dìm hàng một cách không thương tiếc. Không khỏi có cảm giác không cam lòng.
Trái ngược với sự suy đoán của mọi người, hai đương sự lại không có vẻ gì quan tâm đến việc này. Đặc biệt là Văn Nhân. Anh ta suốt ngày tới rủ tôi đi chơi, đi ăn, đi xem phim. Tôi không thèm trả lời, chỉ chăm chú nhìn vào cuốn sách ngữ pháp dày cộp.
– Sắp thi rồi sao anh không lo mà ôn? – Tôi không chịu nổi giật lấy cái dây treo cặp từ tay Nhân, đành bắt chuyện cho anh ta không đụng vào đồ của tôi nữa.
– Ha ha! Em quan tâm anh đấy à? – Nhân lại nham nhở cười.
Tôi giữ vẻ mặt nghiêm túc, nói
– Tôi không đùa đâu!
– Anh cũng vậy! – Nhân ngả người ra ghế, lại dùng tay chọt chọt vào con gấu bông treo lơ lửng. Thật hết cách với con người này.
Tôi mặc kệ anh ta, quay ra tiếp tục học. Nhân đột ngột lên tiếng
– Em thích anh thắng hay Hoàng Thiên Vũ thắng?
Câu hỏi không đúng chủ đề làm tôi hơi khựng lại. Im lặng không trả lời. Nhân nhìn tôi chằm chằm
– Nói đi! E thích ai thắng?
– Tôi….
Tôi thích ai thắng? Có trời mới biết? Tại sao anh ta cứ hỏi tôi mấy câu khó trả lời như vậy? Làm như đang hỏi tôi thích ăn thịt băm hay xúc xích không bằng. Đúng lúc này thì Nhân tự nhiên bật dậy, nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói
– Nếu em muốn anh thắng, anh nhất định sẽ mang về cho em! Chỉ cần là điều em muốn!
Cánh tay anh ghì chặt lấy vai tôi, mỉm cười. Tự nhiên tôi có một cảm giác rất lạ không thể lí giải nổi.
………………..
Cuôi tháng 2. Kì thi cuối cùng cũng đến. Đây là kì thi tháng trước khi tốt nghiệp. Tôi chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật là nhanh, mới đó đã gần một năm. Cả phòng thi im phăng phắc, sột soạt tiếng bút viết trên nền giấy trắng. Liếc qua năm câu hỏi, tôi có chút tự mãn mỉm cười. Thời gian chăm chỉ t trong thư viện cũng xem như không uổng phí. Tôi giải trúng hết. Chắc chắn lần này kết quả sẽ qua mức trung bình.
Tôi an nhàn ngồi đợi ngày công bố điểm. Sau một tuần lễ, cuối cùng tờ giấy được mong chờ kia cũng xuất hiện. Khi tôi đến xem, đã có rất nhiều người vây kín lấy bảng tin. Khó khăn lắm mới chen được một chỗ vào. Theo phản xạ, tôi liếc từ dưới lên. Khi đôi mắt chạm tới con sốt 90, tôi suýt hét lên. Không tệ chút nào! Ít nhất thì Vĩ sẽ không thể gọi tôi là 299 nữa. Tôi quay ra tìm người đã giành được vị trí đầu bảng. Nhưng cả tôi và những người xung quanh đều ngỡ ngàng
– Sao…..sao lại thế được?
Một giọng nói kinh ngạc thốt lên. Trên khung giấy trắng kia đang in đậm dòng chữ.
1: Hoàng Thiên Vũ và Trương Văn Nhân!
Hai người cùng xếp thứ nhất? Đúng là chuyện chưa từng xảy ra và có lẽ cũng không bao giờ xảy ra. Như vậy là sao? Hai người hòa nhau ư?
Đọc tiếp Học viện thiên tài – chương 48
Chap 48: Tuyên chiến
– Như vậy là sao? Sao lại cùng ở vị trí số 1?
– Phải đó! Vậy là ai thắng?
Những lời bàn tán không ngừng trên con đường tôi đến lớp. Kết quả được dán ở bảng tin dường như không thỏa mãn được đám học viên nhiều chuyện, thậm chí còn phản tác dụng, làm sự việc ngày càng rắc rối.
Vẫn là người bình thản nhất, Vũ ngồi yên lặng ở vị trí của mình. Chăm chú đọc một cuốn sách ngoại văn mà tôi chẳng thể nào dịch được. Đôi khi sự bình thản quá đáng của cậu làm người ta phát bực. Tôi ngó nghiêng một hồi, vẫn chưa thấy nhân vật gây chú ý thứ hai xuất hiện. Có một chút cảm giác là lạ. Bình thường Nhân đi học rất sớm, khi tôi đến lớp là đã thấy khuôn mặt toe toét của anh ta rồi.
Tôi tự gõ vào đầu mình, nhiều chuyện làm gì chứ. Suy cho cùng, hai người họ có đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan đến tôi. Nghĩ vậy, tôi lại cúi xuống gi