Teya Salat
Học viện thiên tài

Học viện thiên tài

Tác giả: Tử Bình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327075

Bình chọn: 7.5.00/10/707 lượt.

ải nốt mấy bài tập khô khan.

Chuông vào học reo lên, Nhân từ đâu bỗng lù lù xuất hiện. Nhưng hôm nay anh ta không đi một mình, mà còn kéo theo cả đống học viên rồng rắn đằng sau. Ngay khi tôi chưa kịp hiểu anh ta định làm gì thì Nhân đã tiến đến chỗ Vũ, trên khuôn mặt nở một nụ cười. Mà mỗi lần anh ta cười như thế, thường sẽ chẳng có chuyện gì hay ho.

Đúng như dự đoán, tôi và mọi người cùng ngỡ ngàng nhìn lá thư màu đỏ được anh rút ra, đặt lên bàn Vũ: Thư khiêu chiến!

Ánh mắt thách thức của anh chiếu vào Vũ. Giọng nói lại có chút bỡn cợt, như thể đang định mời cậu… đi ăn chè.

– Xưa nay một núi không thể có hai hổ, nếu cậu dám nhận lời khiêu chiến của tôi thì hãy bóc nó ra!

Cả căn phòng nín lặng. Vũ chậm chạp đưa ánh mắt từ cuốn sách dày cộp sang lá thư trên bàn, lại nhìn Nhân. Tât thảy mọi người trong phòng đều hồi hộp chờ kết quả. Tôi lại nghe rõ tiếng nói trong tim đang gào lên: Đừng bóc! Đừng bóc!

Nhân vẫn nhìn Vũ chờ đợi. Cánh tay cậu miết miết cuốn sách. Rồi bằng một động tác không thể nhanh hơn, Vũ giật lá thư khỏi bàn, kẹp nó vào chỗ đang đọc dở. Sau đó đóng sách lại. Căn phòng đang yên lặng bỗng vang lên tiếng cười của Nhân

– Tốt lắm! Tôi là người khiêu chiến, vì vậy sẽ ra đề, cậu không phản đối chứ?

– Không! – Vũ đáp không chút do dự

Nhân mỉm cười thích thú

– Được! vậy tôi sẽ nói luôn! Đề thi chính là “xà động”!

Không gian xung quanh lại một lần nữa chìm vào yên lặng. Hai chữ “xà động” dường như làm tất cả mọi người ngây ra. Riêng tôi vẫn ngơ ngác không hiểu. Ánh mắt Vũ chẳng hề dao động, vẫn bình thản nói một tiếng

– Được!

Nhân dường như tính toán trước được phản ứng của cậu, trên môi khẽ nở nụ cười

– Mỗi người có thể dẫn cùng một người khác tham gia? Cậu không phản đối chứ?

Vũ im lặng thay cho sự thừa nhận. Nhân lại quay sang tôi. Khiến cho ánh mắt mọi người trong chốc lát bỗng đổ dồn về phía tôi. Anh vẫn nói đều đều

– Người tôi chọn….là Tuyết Mai!

Cái…cái gì chứ? Tôi dùng cặp mắt không thể ngạc nhiên hơn để nhìn Nhân. Cái tên biến thái này. Sao lần nào cũng tự động lôi tôi vào cuộc vậy??? Còn không thèm hỏi xem tôi có đồng ý hay không. Tệ nhất là Thiên Vũ cũng chẳng tỏ ý phản đối

– Tôi không cần ai cả, một mình là đủ rồi!

– Được thôi! Nhưng nếu có thua cũng đừng trách chúng tôi ỷ đông hiếp yếu nhé! – Nhân quay sang nháy mắt nhìn tôi

– Cứ quyết định vậy đi!

Hai người đó mỗi người một cậu, tự thỏa thuận mà không thèm để ý tới nỗi bức xúc đang ngày một lớn dần của tôi. Rốt cuộc thì đây là cái xã hội gì vậy??? Sao chẳng ai buồn nghe ý kiến của tôi chứ? Ít nhất thì cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không. Tôi ấm ức lên tiếng

– Này….tôi….

Thế nhưng chẳng đề tôi kịp nói, Vũ đã nhảy vào chặn họng

– Hình phạt thế nào?

Khóe môi Nhân hơi cong cong, vẽ nên một nụ cười. Hai bàn tay đan lại trịnh thượng.

– Nếu cậu thua, sẽ mất vị trí số một. Và….- ánh mắt Nhân hướng về phía tôi, khiến Vũ cùng nhìn theo, – …không được đến gần Tuyết – Mai – của – tôi!

Câu nói này còn khiến tôi shock hơn. Cái gì mà Tuyết Mai của tôi chứ? Tôi là của anh ta hồi nào chứ? Vũ cũng có vẻ khá ngạc nhiên trước yêu cầu kì cục của Nhân. Tôi có thể cảm nhận ánh mắt cậu khẽ lướt qua chỗ tôi. Thế nhưng cậu ấy chỉ nói

– Tôi đồng ý!

Lời nói của Vũ làm tôi chết sững. Đồng ý ư? Kể cả khi cậu ấy có thể không bao giờ gặp tôi nữa? Trong mắt cậu ta tôi không có chút xíu giá trị nào sao?

– Tốt lắm! Thời gian sẽ cho cậu tự chọn! – Nhân đưa tay gõ nhẹ vào mặt bàn. Chuẩn bị quay về chỗ

– Thứ 5!

– Cứ quyết định như vậy!

Nét mặt Nhân lộ rõ vẻ hứng thú. Khi ngồi xuống còn quay sang cười với tôi. Đám học sinh bu quanh cửa thấy đã kết thúc mới đành trở về lớp học.

……………

– Anh đang làm cái gì vậy chứ????? – Tôi hét lên với Nhân khi chuông tan học vừa reo. Anh nhăn mặt, dùng hai tay bịt chặt lỗ tai. Lại nhăn nhở nhìn tôi

– Đâu có gì! Khiêu chiến ở học viện có phải chuyện lạ đâu. Không phải em cũng từng khiêu chiến với cậu ta sao?

– Vấn đề không phải ở đó. Sao anh lại tự tiện quyết định tôi tham gia cùng anh? Hả??? – Tôi vẫn không ngừng màn gào thét của mình.

– Vậy em không muốn sao?

– Tất nhiên là….- Tôi đang gân cổ lên thì chợt khựng lại. hình như tôi cũng không biết là mình có muốn đi hay không. Tôi chỉ không muốn nhìn thấy trận quyết đấu này.

– Sao hả? – Nhân nghiêng người nhìn tôi

– Ít nhất thì anh cũng phải hỏi tôi có đồng ý hay không rồi hãy quyết định chứ? – Tôi bị kiểu nhìn của anh làm cho bối rối, đành gào lên để lấp liếm

Nhân giơ hai tay tỏ ý biết lỗi.

– Ok! Ok! Anh sẽ rút kinh nghiệm, từ nay việc gì cũng làm theo ý em. Được rồi chứ?

– Ai cần!

Tôi ngúng nguẩy bỏ về phòng. Ai mướn anh chiều theo ý tôi chứ. Mà anh ta thì có biết nghe lời ai bao giờ. Đóng cửa lại đánh “rầm” một cái. Tôi bực bội trèo lên giường. Vĩ đang ngồi nghe nhạc cũng bị tôi làm cho giật mình. Quay sang hỏi

– Là ai chọc giận cậu thế?

Tôi lắc lắc đầu. Thực tình tôi cũng không hiểu tại sao mình lại giận. Vì Nhân tự ý lôi tôi vào cuộc? Hay vì thái độ của Vũ khi Nhân ra điều kiện? Tôi càng nghĩ càng đau đầu. Càng nghĩ càng thấy bản thân m