
úng ta chưa hẹn hò bao giờ?
Gần như nói xong rồi thì tôi mới nhận thức điều mình vừa phát ngôn. Vũ đang uống nước thì chợt dừng lại, hỏi
– Cậu bảo gì?
– Không….không có gì!
Tôi vội vã xua tay, trong lòng thầm cảm tạ trời đất là cậu ấy chưa nghe được. Nếu không, chắc tôi xấu hổ mà chết mất. Dạo này tôi bị thêm cái tật ăn nói linh tinh mất kiểm soát.
– Cậu nói cái gì hẹn hò cơ? – Vũ vẫn không chịu buông tha cho tôi. Sao tai cậu lại thính như vậy chứ, tôi nói nhỏ thế cũng nghe được. Tôi lấp liếm
– Đâu…đâu có! Tôi nói là phim, phim đang hẹn hò.
Vũ chau mày nhìn tôi, như thể đang dò xem tôi có nói dối không. Sau một hồi thì cậu cũng quay ra, tiếp tục với cốc nước đang uống dở.
Đọc tiếp Học viện thiên tài – chương 54
Chap 54: Hẹn hò
Hôm nay quả là ngày hạnh phúc với tôi. Này nhé! Hôm nay là thứ 7, tức là không phải đi học, không phải dậy sớm. Mẹ Thiên Vũ cũng đi công tác vài ngày, tôi càng không phải thể hiện sự đảm đang của mình. Thế là tôi quyết định tự thưởng cho mình thêm vài tiếng ngủ nướng. Tuy nhiên, vẫn có kẻ to gan dám phá vỡ giấc ngủ vàng ngọc của tôi. Và kẻ đó, không ai khác, chính là Hoàng Thiên Vũ.
Cậu ta đứng bên ngoài, vừa gõ cửa vừa gọi
– Tuyết Mai! Mau dậy đi! Tuyết Mai!
Grrr. Tức chết mất thôi! Đồ không có nhân tính Hoàng Thiên Vũ. Tôi lấy chăn bịp chặt hai tai, nhất quyết không mở cửa. Cậu ta vẫn không chịu buông tha
– Tuyết Mai! Tôi đếm đến 3 mà cậu không mở cửa thì tôi sẽ xông vào! 1…
Tiếng đếm dõng dạc của Vũ làm đống chăn gối trên đầu tôi cũng phải tự động mà dời đi. Ai bảo tôi ăn nhờ ở đậu nhà người ta chứ. Có muốn ý kiến cũng không được!
2…
Thật không chịu nổi mà! Tôi vội vã lật tung đống chăn vùng dậy, ngái ngủ lao đến cánh cửa
3.
– Cái gì chứ hả? – Tôi vừa bực tức vừa ngáp hỏi Thiên Vũ. Không hề để tâm đến bộ dạng thảm họa của mình. Tóc tai rối xù, miệng thì há to hết mức. Vũ hơi sững lại nhìn tôi. Cũng may là chưa bị tôi dọa sợ chạy mất. Tôi đưa tay vuốt vuốt lại tóc. Bất thần, Vũ vứt vào người tôi một đống đồ. Tôi tròn mắt, tỉnh cả ngủ.
– Cái gì thế này?
– Mau thay đồ đi! – Vũ điềm đạm ra lệnh
– Hả?
Tôi ngơ ngác nhìn cậu rồi lại nhìn đống đồ trên tay mình, khiến Vũ hết kiên nhẫn mà gắt lên
– Mau đi thay đồ đi chứ!
Âm lượng không nhỏ của câu làm tôi choáng hẳn, cộng với việc đang ngái ngủ, tôi hơi giật mình, vội đóng sập cửa lại. Sau đó, giống như một con robot lập trình chạy vào phòng thay đồ. Lúc này tôi mới nhận ra, cái thứ Vũ vừa đưa, là một bộ váy trắng. Một màu trắng tinh khiết từ đầu đến chân. Điểm xuyết ngang eo là thắt lưng to bản màu đen, đính thêm một chiếc nơ rất điệu. Kiểu váy công chúa đây mà! Sao Vũ tự nhiên bắt tôi quàng cái thứ này vào người chứ? Điên thật!
Tôi xoay qua xoay lại chiếc váy, nhưng mà nhìn kĩ lại…nó cũng…dễ thương đấy chứ! Tôi không mấy khi mặc váy, chỉ mặc đồng phục và bộ váy hôm đi sinh nhật Vũ. Hay là…thử một chút xem sao? Không suy nghĩ nhiều, tôi mau chóng đánh răng rửa mặt rồi thay bộ váy trắng công chúa kia. Chiếc váy vừa khít người, lại được dịp tôn lên đôi chân thon dài. Cổ ngữ nói không sai. Người đẹp vì lụa. Đổi lông thì vịt cũng biến thành thiên nga. Đang lúc vui sướng, tôi đi ra khỏi phòng thay đò, không ngờ trước mặt lúc này lại là 5 người lạ mặt. Tất cả đều nhìn tôi rồi đồng loạt cúi chào.
Tôi ngây người nhìn họ, theo phản xạ lùi lại một bước. Cái…cái gì thế này? Ai nấy cũng mang theo một hộp đồ nghề thật lớn, không khỏi khiến tôi liên tưởng tới mấy người đi đòi tiền trong phim Việt Nam. Mà…tôi thì đâu có nợ tiền họ.
Trong lúc tôi còn bận thắc mắc, thì một người đã tiến tới, kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Bốn người còn lại cũng tiến đến. Lúc này tôi mới biết, họ là thợ trang điểm mà Vũ thuê về. Một người làm tóc, một người trang điểm. Mấy người còn lại lo sửa sang trang phục và chân tay tôi. Kiểu như đang…trùng tu di tích vậy. Tôi bị choáng bởi mùi thuốc nhuộm. Cả người hết bị kéo qua bên này lại bị kéo qua bên kia. Không cách gì kháng cự. Cứ ngồi im cho họ mặc sức làm gì thì làm. Bụng tôi réo ầm lên vì đói. Phải rồi! Tôi vừa mới ngủ dậy, đã được cái gì vào bụng đâu. Nhăn nhó một hồi, cả năm người cùng đứng sang một bên, tôi được đưa đến gần tấm gương cỡ bự. Lúc này, cơn đói tự nhiên chạy biến.
Người trong gương đó….là tôi sao? Không! Không phải mà! Cô ta đang mặc một chiếc váy trắng, tóc xoăn nhẹ buộc gọn qua một bên vai. Hai mắt ngơ ngác nhìn tôi. Giờ thì tôi đã biết, công nghệ làm đẹp của Việt Nam phát triển tới cỡ nào. Quả nhiên, có tiền thành tiên chẳng khó. Tôi cứ xoay qua xoay lại trước tấm gương. Ngạc nhiên nhìn hình ảnh mới của mình. Trong lòng không phải không có chút sung sướng. Không ngờ cũng có ngày, vẻ đẹp tiềm ẩn của Phương Tuyết Mai được khai quật. Nếu không phải bị cô giúp việc nhắc nhở, tôi đã ngồi cười đến sái quai hàm.
Vũ đang ngồi trong xe đợi tôi, thấy tôi bước vào, khuôn mặt cậu hơi sững lại. Quên cả nhắc lái xe khởi hành. Hai chúng tôi ngồi yên, không nói gì cả. Lúc nhìn ra tôi mới thấy, hôm nay Vũ ăn mặc rất lịch sự. Mà không, lúc nào cậu ta không ăn mặc lịch sự chứ. Chỉ có đi