Hôn Nhân Mười Bảy

Hôn Nhân Mười Bảy

Tác giả: DuH578

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323030

Bình chọn: 10.00/10/303 lượt.

nghi ngút khói đến trước mặt tôi. Tôi liếc một cái, thấy không thuận mắt nhưng lại thuận tay nên giơ tay hất ly trà sữa vào người của cô ả. Điều gì xảy ra thì mọi người biết rồi đó, cô ả la chí chóe lên. “Ôi, nóng, nóng chết tôi rồi!” Thật không may khi trà sữa lại đổ vào ngực cô ta, cho cô đi giải phẫu luôn.

“Nóng chết thế sao còn chưa chết? Sống chi vậy, tôi chướng mắt cô lắm rồi!” Tôi chụp lấy quả trứng gà trong tay Chan Chan mà quăng luôn vào người cô ả. “Lần sau vào phòng người khác thì làm ơn gõ cửa, qua mặt tôi thế là đủ rồi!” Tôi buông một câu thẳng thừng, thật là chướng mắt.

Chan Chan đứng lên đi lại chỗ Hà Diễm, rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô ả. Mắt không quên nhìn về tôi.

“Em quá đáng rồi đấy Min Min!” Chan Chan nói với tôi, Hà Diễm thì thút thít khóc.

“Phải, em quá đáng vậy đó! Quá đáng cũng chẳng bằng hai người!” Tôi nói lại, xưa giờ Min Min này sống không biết chữ “nhịn” viết như thế nào cả.

“Ý em là gì đây? Em có biết trà sữa rất nóng không? Sao lại hất tung như thế? Em có biết làm vậy sẽ có án mạng không hả?” Chan Chan hét vào mặt tôi bằng sự tức giận.

“Vậy anh có biết cú đấm giáng trời của anh khiến em suýt mất mạng không hả? Muốn làm gì thì đi ra ngoài đi!” Tôi cầm nguyên cái gối quăng vào người bọn họ, thật là không chịu nổi, bực hết sức, không xem tôi ra gì mà.

***

Lúc tôi đang loay hoay ở dưới bếp thì “xoảng” tiếng đồ vỡ vang lên, hình như phát ra từ phòng tôi. Tức tốc tôi chạy lên để xem lí do, vừa mở cửa vào thì một đống hỗn độn nằm trên sàn, khung hình của tôi cùng với Chan Chan, tất cả đều vỡ tung. Đặc biệt là cái lọ thủy tinh chứa gần một ngàn trái tim được tôi xếp bằng ống hút cũng vỡ tan tành. Thủ phạm không ai khác, là cô ả.

Tôi lia ánh mặt tức giận về cô ta, cô ta thì tỏ ra như không có chuyện gì cả. Tôi sấn đến bốp cổ cô ả. Cô ả lại la ý ới lên, Chan Chan cùng chị Hồng Anh và Hòa Trâm chạy lên, Chan Chan nhảy vào can nhưng không thành.

“Con tiện tì ngu xuẩn nhà ngươi, cô nghĩ cô là ai mà cô dám làm vậy hả? Cô thật sự không biết trời cao đất dày mà. Hôm nay tôi sẽ dạy cho cô biết cách ăn ở.” Tôi giơ tay lên, Chan Chan chụp tay tôi lại, vô tình thuận tay tôi tán vào mặt cậu ta một phát, nhân cơ hội tôi tán vào mặt cô ả một cái nổ đom đóm.

“Min Min, em dừng lại đi! Chỉ là vài khung ảnh, nó không có ý nghĩa gì nên em đâu cần làm vậy? Nếu em muốn anh sẽ mua lại cho em những khung ảnh khác! Em dừng lại hành động của mình đi!” Chan Chan kéo tay tôi ra khỏi người Hà Diễm. Tôi dừng lại ngay câu nói không có ý nghĩa gì của cậu ta.

“Với anh thì nó không có ý nghĩa gì nhưng với em thì có. Phải, bây giờ có những thứ khác có ý nghĩa hơn những kỉ niệm này, anh thay đổi rồi!” Nước mắt tôi rơi lã chã trên mặt, tôi quay ngoắt qua bên Hà Diễm, đưa tay quệt những giọt nước mắt đang rơi mỉm cười giễu cợt: “Đối với Chan Chan, những thứ đó không quan trọng, nhưng với tôi thì…” chát, âm thanh chát chúa vang lên, tôi tán vào mặt cô ả: “Nó quan trọng đấy!”

Nói xong thì tôi quay lưng bỏ đi, tôi bỏ lại sau lưng những nổi ê chề thất vọng. Chan Chan, anh không biết đâu, những khung ảnh đó là những kỉ niệm của chúng ta, khung ảnh đã tan thì tình cảm của chúng ta cũng chẳng còn bền chặt.

CHAP 26: GẶP TAI NẠN

Chap 26: Gặp tai nạn

Tôi lang thang trên con phố đông người, dòng người tấp nập nhộn nhịp bước đi, chẳng ai rảnh mà quan tâm đến một con nhỏ mười bảy tuổi thất tình như tôi. Đi vậy thôi chứ thật tình cũng chả biết đi đâu, dạo quanh hơn mười con phố, ghé vô gần chục quầy hàng mà vẫn chẳng muốn về. Cảm giác căn nhà đó ngột ngạt kinh khủng, về đến là thiếu oxi.

Bước chân tôi mỏi mệt, tôi ngồi xuống ven đường, nhìn những cặp yêu nhau chở nhau bằng chiếc xe đạp mà lòng tôi co thắt. Chan Chan cũng từng…chở tôi như thế. Giờ thì hết rồi, Chan Chan đang chìm đắm trong tình say của Hà Diễm, Min Min à…giờ mày chỉ thuộc về quá khứ !à thôi.

Chìm đắm trong mớ cảm xúc hỗn độn, nước mắt tôi rơi mà dường như bản thân cũng chẳng hề hay biết. Nhẹ đưa tay rờ mặt, nóng hổi, thì ra…nãy giờ tôi đang khóc. Tại sao tôi phải khóc vì cậu ta chứ? Tại sao tôi phải khóc vì một con người bội bạc đó và tại sao, tôi không thể ngừng yêu cậu ta?

“Gió bấc xô vào lòng em những cơn lạnh..

Đây là đâu.. sao ko thấy tay anh ôm chặt..

Bao lâu em đã quen khi có anh rồi,.

Nhưng làm sao có thể níu tay anh

Đôi vai em ngày càng gầy xanh…

Buồn lắm phút biết em lỡ yêu anh khi đôi mình tay trong tay chiều về ngược gió..

Gió có khẽ hờn trách em yếu mềm.

Sợ gió sẽ vô tình cuốn anh bước đi xa đời em về một miền trời không tên

Em chỉ hạnh phúc khi được bên anh.

Buốt giá thay mùa đông nói với em là..

Đông lạnh hơn khi anh bước ra đi, không về..

Mưa đêm rơi nhiều hơn khi thấy em buồn,

Rơi làm chi tim thêm ướt mềm đi..

Không như xưa, ngày còn bé thích tắm mưa..

Nhường anh cho yêu thương khác ấm áp hơn em được không …. ?

Con tim ơi trả lời đi..

Hay em cứ trẻ con và giữ anh riêng mình

Giờ nếu em có thể khóc thành tiếng đến khi nào cơn đau trong tim e vơi đi..

Em đã chẳng vùi mình vào lặng câm.”

Tôi vừa đi vừa lẩm nh


Polaroid