Polaroid
Hợp Đồng Tình Nhân

Hợp Đồng Tình Nhân

Tác giả: Tiểu Tịch

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329314

Bình chọn: 8.5.00/10/931 lượt.

ệc này, nhưng Kỷ Tồn Viễn còn đang đi hưởng tuần trăng mật, chỉ còn cô biết tường tận cuộc hợp tác này nên đành phải giải quyết. Cũng không còn cách nào khác, phải tiếp xúc với con người tên Ước Hàn khó chịu này.

“Ước Hàn tiên sinh, tôi đã nói rồi. Thế Phong đã cầu hôn tôi, tôi cũng đã đồng ý. Chúng tôi sắp kết hôn, anh đừng như vậy nữa được không?” Yên Lam bất dắc dĩ nhìn Ước Hàn, “Cả Trung Quốc phụ nữ đẹp thiếu gì, anh nhất định sẽ tìm đươc người anh thích thôi.”

“Nhưng Yên Lam, lần đầu tiên gặp em tôi đã rất thích rồi. Cái này người Trung Quốc chẳng gọi là nhất kiến chung tình đó sao? Tôi không muốn buông tay, em cho tôi cơ hội được không?” Ước Hàn vẫn bám riết không tha.

Nhìn thấy Yên Lam muốn phản bác, anh ta lại vội vàng nói: “Không, Yên Lam tiểu thư, em hãy nghe tôi nói. Tôi biết em đã đồng ý lời cầu hôn của Cận tiên sinh, nhưng đối với người nước ngoài chúng tôi thì nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Chỉ cần thích là thích, dù đã kết hôn thì chúng tôi vẫn sẽ theo đuổi. Cho nên, xin em cho tôi một cơ hội. Tôi cũng biết em thích Cận tiên sinh, nhưng em chưa thử cùng tôi trải nghiệm cảm giác yêu đương, làm sao em biết được em có thích tôi hay không?”

Yên Lam đau đầu nhìn Ước Hàn, chẳng lẽ những gì cô nói anh ta không hiểu sao?

“Tôi không yêu cầu em như thế nào. Yên Lam, tôi chỉ muốn từ giờ về sau, em đừng tránh tôi như tránh tà nữa, coi tôi như một người bạn được không? Nếu đến ngày em kết hôn, em còn không có chút tình cảm nào với tôi, thì tôi sẽ đồng ý rút lui, không bao giờ phiền đến em nữa. Chỉ mong bây giờ em cho tôi một cơ hội, cho tôi ở bên cạnh em.” (*tức giận*-ing

, cái tên Ước Hàn dở hơi a a a a )

Ước Hàn thành khẩn nói, còn Yên Lam thì thành khẩn đau đầu.

Rốt cuộc phải làm sao cho cái người này biết khó mà lui đây?

“Nhưng tôi….” Yên Lam do dự, không biết phải nói tiếp thê nào.

Thấy Yên Lam nhăn mặt, Ước Hàn nói thêm. “Yên Lam, tôi không cầu gì cả, chỉ làm bạn thôi mà khó thế sao?”

“Trời ơi, được rồi!” Trước sự lẽo nhẽo đeo bám của Ước Hàn, Yên Lam đành đồng ý. Làm bạn, chắc không có vấn đề gì đâu. Còn tốt hơn cả ngày cứ bị anh ta quấy tới quấy lui.

“Thật không? Em đồng ý rồi sao Yên Lam?” Ước Hàn hưng phấn nhìn Yên Lam.

‘Vâng…” Yên Lam gật đầu, “Chúng ta là bạn bè.” Cô vô lực nhắc lại lần nữa.

“Tốt quá, em không trốn tránh tôi là được rồi.” Ước Hàn vui sướng nói, chỉ cần thế này là anh ta cũng có cơ hội rồi.”Tan tầm chúng ta đi ăn cơm nhé!”

Yên Lam có chút khó xử.

“Đừng quên chúng ta là bạn bè. Bạn bè cùng nhau ăn một bữa tối khó khăn lắm sao?” Ước Hàn ở một bên ra vẻ tội nghiệp.

“Thôi được rồi!!!”

Chương 236 : Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới!

Đến lúc tan tầm, Yên Lam đang thu thập đống tài liệu trên bàn để chuẩn bị ra về. Lúc này có một nhân viên hành chính đưa tới một văn kiện, nói rằng phía Ước Hàn quên mang đi.

Vì vậy Yên Lam đành phải mang đám văn kiện đó đến phòng của Ước Hàn. Kỳ thực cô không muốn ở một mình cùng anh ta, nhưng vì công việc nên không còn cách nào khác.

Có chút do dự, Yên Lam chậm rãi bước về phía văn phòng của Ước Hàn, ở dưới lầu nhìn thấy văn phòng anh ta vẫn sáng đèn. Lấy hết sức can đảm, Yên Lam hít một hơi sâu rồi đi lên. Đây là lần đầu tiên cô đến văn phòng của anh ta.

Hành lang không một bóng người, Yên Lam gõ cửa một lúc nhưng không thấy ai trả lời bèn đẩy cửa bước vào. Đèn sáng nhưng trong phòng không có người, chẳng lẽ Ước Hàn đã về nhà? Yên Lam có chút nghi hoặc trong lòng.

Ngay lúc cô xoay người rời đi, lại nghe thấy có tiếng động phát ra từ phòng nghỉ bên trong. Chẳng lẽ anh ta ở trong phòng nghỉ? Yên Lam nghĩ một lát, rồi đi qua đẩy cửa vào.

“Ước Hàn, anh ở trong này à? Tôi còn tưởng anh tan tầm rồi.” Đang nói, Yên Lam bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc nói không ra lời.

Trong phòng nghỉ đang diễn ra một cảnh tượng khiến người ta phải đỏ mặt. Hai thân người quấn lấy nhau trên ghế sô pha, nghe tiếng nói bèn dừng động tác mà nhìn ra cửa.

Ước Hàn để trần nửa người trên, mái tóc rối bù, vài sợi thả rơi xuống trán, vô cùng gợi cảm. Mà dưới thân anh ta là một người con gái Trung Quốc vô cùng xinh đẹp, da dẻ nõn nà, cả cơ thể có vẻ như bị kích thích mà run rẩy không thôi.

Mà bàn tay của Ước Hàn, đang đặt trên bộ ngực đẫy đà của cô ta, xoa bóp không ngừng.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến không đúng lúc. Tôi đi ngay, hai người cứ tiếp tục đi!” Sau một hồi ngây ngốc, Yên Lam mới định thần lại, hai má nóng bừng. Sau khi giải thích xong liền quay người đi, còn không quên khép cửa lại.

Ước Hàn cũng bị bất ngờ, không kịp phản ứng, vẫn duy trì bộ dạng như khi Yên Lam mới vào.

Giọng Yên Lam từ ngoài cửa vọng vào, “Ước Hàn tiên sinh, các anh để quên văn kiện chỗ chúng tôi, tôi mang qua đây cho anh. Tôi để trên bàn làm việc rồi, tôi đi trước đây.”

Nghe thấy giọng Yên Lam, lúc này Ước Hàn mới phản ứng lại, quơ vội chiếc áo sơ mi trên ghế khoác vào người rồi đuổi theo, cuống quít giải thích: “Không. Yên Lam tiểu thư, em hiểu lầm rồi, mọi chuyện không như em tưởng tượng đâu. Tôi với cô ta chẳng qua chỉ là gặp dịp mà chơi vậy thô