
a khóc vừa nói: “Cao Mẫn, cậu có nhìn thấy Tiểu Huệ không? Cậu ấy có khỏe không? Cậu hãy giúp mình nói với cậu ấy là mình rất nhớ cậu ấy, có được không?”
Bà đồng uể oải nói: “Cô ấy thực sự đã đi rồi!”
Lâm Phàm lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi: “Mẫn Mẫn… cô ấy sống có tốt không?”
Bà đồng thở dài: “Ôi, không tốt, cô ấy giờ đang phải chịu khổ nạn ở địa ngục.”
Nghe vậy, Lâm Phàm cuống lên: “Vậy phải làm thế nào? Cháu có thể làm được gì?”
Bà đồng nghĩ một lát, lại than thở: “Hãy siêu độ cho cô ấy. 12 giờ đêm là lúc cánh cửa cõi u minh mở ra, các ngươi cầm ảnh của cô ấy, còn cả bùa và hương đi đến nơi có âm khí nặng nhất trong trường để đốt, như vậy có thể siêu độ cho cô ấy, được thoát khỏi biển khổ. Hãy nhớ, nhất định phải là 12 giờ đêm.” Hói xong, bèn đưa cho Lâm Phàm một đống bùa và hương, tất cả tám trăm tệ. Lâm Phàm không có đủ tiền, chúng tôi bèn dồn hết số tiền mang theo cũng vừa đủ tám trăm tệ, sau đó Lâm Phàm ôm đống đồ đó trong tay như báu vật vậy.
Liên Thành thút thít nói: “Bà lão thần tiên ơi, bà có thể giúp cháu mời Tiểu Huệ lên không ạ? Cháu thực sự rất muốn gặp cô ấy.”
“Chỉ cần có ngày tháng năm sinh và ảnh là được!”
“Nhưng hiện giờ cháu không có, vậy bà có thể mời Cao Mẫn lên lần nữa được không ạ? Cháu cầu xin bà!”
Bà đồng lắc đầu: “Xin lỗi cô bé, gọi hồn không đơn giản vậy đâu, hơn nữa rất tổn hại nguyên khí, cho nên một ngày ta chỉ gọi một lần, nếu như cháu thực sự muốn gặp bạn mình, một tuần sau hãy quay lại nhé.”
Chương 06 – Phần 1
Chương 6: Bài thơ cổ kỳ lạ
30.
Tám trăm tệ mua một đống bùa và hương lộn xà lộn xộn, tôi thấy không đáng chút nào, nếu đến chỗ khác mua, tôi ước chừng không quá mười tệ, bà lão đó chẳng khác gì cướp tiền. Nhưng Lâm Phàm lại cho rằng số tiền này rất đáng, ôm chặt nó vào lòng, nâng niu như là tính mạng mình vậy. Anh nói bất luận thế nào, ít nhất cũng phải để anh nhìn thấy Cao Mẫn một lần, còn nói sẽ cố gắng nhanh chóng hoàn trả lại số tiền cho chúng tôi. Lãnh Mộng Phàm nói: “Nói gì thế, Cao Mẫn cũng là bạn tốt của bọn mình mà, chúng mình cũng đều không muốn thấy cậu ấy phải chịu đau khổ… Số tiền này, coi như là bọn mình cùng đóng góp, các cậu thấy sao?”
Đương nhiên chúng tôi không có ý kiến gì, tất cả đều đồng ý.
Lâm Phàm vô cùng cảm động, luôn miệng nói cảm ơn, sau đó lại nói vẻ đau buồn: “Tôi thực sự hối hận vì không đi gặp bà đồng sớm, nếu không, tôi cũng đã có thể giải cứu Mẫn Mẫn khỏi địa ngục sớm hơn.”
Tôi không kìm được, lên tiếng hỏi: “Cậu thực sự tin vừa rồi người nói chuyện với cậu là Cao Mẫn sao?”
Nghe tôi hỏi vậy, mấy cô gái đều thi nhau hỏi, rõ ràng bọn họ cũng không thể xác định chắc chắn.
Lâm Phàm cúi đầu, nhìn túi đồ trong tay mình, ôm chặt hơn nữa, cười nhạt: “Có quan trọng không?”
Nhất thời, bọn tôi đều không nói gì, tôi có thể nhận ra trong lòng mọi người đều không dễ chịu chút nào. Tôi chăm chú nhìn Lâm Phàm, khuôn mặt gầy guộc của anh vô cùng trầm tĩnh, hình như còn mang theo chút cảm giác hạnh phúc. Tôi không thể không cảm khái, đúng vậy, bà đồng đó có gọi được hồn Cao Mẫn lên hay không không quan trọng, quan trọng là bà ta đã đem lại niềm an ủi cho Lâm Phàm.
Sau khi về trường, chúng tôi hẹn nhau 12 giờ đêm cùng đi đến đầm hoa sen siêu độ cho Cao Mẫn, bởi vì mọi người đều đồng loạt cho rằng đầm hoa sen là nơi âm khí nặng nhất trong trường. Khi đi đến cổng khu ký túc xá, Lâm Phàm gọi tôi lại, nói lời cảm ơn với tôi. Tôi tưởng ảnh cảm ơn chuyện bức ảnh, tôi bèn nói: “Không cần khách sáo, chỉ là lấy tấm ảnh thôi mà, có phải là việc gì phiền hà đâu.”
“Không phải… Nếu không có cô, có lẽ tôi vẫn ngồi mãi ở đình, ngồi cho đến tận lúc chết.”
Trời đã tối, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào người anh, ánh mắt anh sáng lấp lánh trong màn đêm, tôi chợt thấy anh rất điển trai.
Tôi khẽ cười: “Tôi tin, đó chắc chắn không phải là những gì Cao Mẫn muốn nhìn thấy, nghĩ thoáng ra một chút, Lâm Phàm, cậu không phải vẫn luôn mong Cao Mẫn sống tốt sao? Tôi nghĩ, Cao Mẫn cũng hy vọng cậu sống thật tốt, có được tình cảm chân thành này của cậu, cũng đã đủ rồi.”
“Ừm, vậy tôi đi trước đây, lát nữa gặp!”
11 rưỡi đêm, khi chúng tôi bước ra khỏi ký túc xá, bên ngoài bầu trời chợt thay đổi, từng đám mây đen ùn ùn kéo tới, che khuất cả bầu trời, những cơn gió to thổi ập tới, kêu vù vù trong không trung. Đang định đi siêu độ cho Cao Mẫn thì trời lại thay đổi, liệu có phải là sự báo điềm không lành? Trong lòng tôi bỗng trào lên nỗi bất an.
Khi đi đên khu rừng nhỏ, tiếng gió rít ầm ầm, cành cây nghiêng ngả theo cơn gió, như thể một đám âm hồn đang điên cuồng nhảy múa, khiến cho người ta run rẩy sợ hãi. Cả cơ thể Liên Thành gần như dính sát vào người tôi, từ khi bước vào khu rừng nhỏ đã luôn miệng lẩm bẩm: “Các người đừng đến tìm tôi, tôi đến để siêu độ cho Cao Mẫn… Tiểu Huệ, cậu phải phù hộ mình đấy…” Cứ nói đi nói lại mãi.
Quan Vũ Phi đi phía sau nói: “Đừng… đừng… đừng khấn nữa, cậu còn e chưa đủ đáng… đáng… đáng sợ sao?”
Khi chúng tôi đến đầm hoa sen, phát hiện ra Lâm Phàm đã đợi sẵn ở đó, đứng ngay dưới gốc cây hòe, chúng tôi lao đến đó. Lâm Phàm giơ điện