Old school Swatch Watches
Huyết án liên hoàn

Huyết án liên hoàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323730

Bình chọn: 10.00/10/373 lượt.

thoại di động lên xem, nói còn 15 phút nữa, nên chúng tôi đều ngồi xuống đất, mỗi người nói vài câu, toàn chuyện tầm phào để xoa dịu nỗi sợ hãi.

Tôi đột nhiên nhớ đến cái đêm Lưu Tiểu Huệ chết, tôi và La Thiên phát hiện ra tro tiền vàng ai đó đã đốt, tôi bèn quay sang hỏi Liên Thành: “Lưu Tiểu Huệ có người họ hàng nào ở trong trường không?”

Liên Thành nghĩ một lát, nói: “Chắc là không, em chưa từng nghe cậu ấy nói, bình thường cậu ấy còn có rất ít bạn, bởi vì cậu ấy hơi khôn lỏi tham vặt, cho nên các bạn trong lớp đều không thích cậu ấy. Sao đột nhiên đại ca lại hỏi điều này?”

Tôi lắc đầu, nói là tiện miệng hỏi thôi, tôi không dám kể chuyện tối hôm đó, đặc biệt là lúc này, tôi sợ sẽ làm mọi người sợ hãi. Nếu như theo lời Liên Thành nói, Lưu Tiểu Huệ có rất ít bạn bè, vậy thì ai lại đốt tiền vàng cho cô ấy vào đêm cô ấy mất chứ? Chắc chắn không phải là Liên Thành, vì Liên Thành nhát gan như thế, quyết không dám đi một mình đến đầm hoa sen, lẽ nào đám tiền vàng bị đốt đó thực sự là hồn ma của Lưu Tiểu Huệ? Còn nữa, La Thiên rốt cuộc đã phát hiện ra điều gì ở vị trí mà Lưu Tiểu Huệ treo cổ? Tại sao lại nói cô ấy không hề tự sát? Nghĩ đến đây, tôi chợt ngẩng phắt đầu lên nhìn cây hòe.

Hành động của tôi khiến Liên Thành giật mình hoảng sợ, cô vội vàng ôm chặt cánh tay tôi, hỏi đầy kinh hãi: “Sao vậy, đại ca? Đại ca đừng dọa em, em lạnh lắm…”

Lãnh Mộng Phàm nói: “Mình cũng lạnh, các cậu có cảm thấy thời tiết buổi đêm rất kỳ quái không? Gió thổi to quá!”

Liên Thành vội phụ họa theo: “Đúng vậy đúng vậy, lúc đầu vẫn rất bình thường, khi chúng ta vừa bước ra khỏi ký túc xá thì bắt đầu nổi gió, mình nhớ bà lão thần tiên đó…”

Diệp Hàn cải chính: “Là bà đồng!”

Liên Thành “à” một tiếng, nói tiếp: “Bà đồng đó nói, 12 giờ đêm là lúc cánh cửa u minh mở ra, cho nên, những thứ đó… thứ đó… liệu có phải 12 giờ là…”

Lâm Phàm hạ giọng ngắt lời cô: “Đừng nói nữa, sắp đến giờ rồi!”

Đúng lúc đó, Quan Vũ Phi đột nhiên nói một câu lãng xẹt: “Có lẽ… chết là một kiểu giải thoát!”

Giọng của cô rất khẽ, như thể từ xa vọng tới, tôi bất giác rùng mình, nhìn cô với vẻ kinh ngạc, cô đang thất thần nhìn lên cây hòe, sắc mặt bình tĩnh một cách lạ thường.

Câu nói đó của cô là có ý gì?

31.

Thời gian trên chiếc di động nhanh chóng dừng lại lúc 12 giờ đúng, nhưng Lâm Phàm lại không đốt được những lá bùa đó. Gió thổi quá to, chiếc bật lửa cứ bật lên rồi lại bị tắt, hết lần này đến lần khác. Thấy 12 giờ sắp sửa trôi qua, Lâm Phàm cuống lên suýt nữa đập nát chiếc bật lửa, miệng tuôn ra đầy câu chửi thề. Cuối cùng, chúng tôi đành phải vây kín lại thành một vòng tròn nhỏ, nhưng vẫn mất một lúc mới đốt được số bùa đó, đáng tiếc là đã 12 giờ 2 phút rồi. Lâm Phàm vừa đốt bùa, vừa nói với vẻ bi thương: “Xin lỗi nhé, Mẫn Mẫn, bởi vì gió to quá, cho nên mới siêu độ chậm 2 phút, xin lỗi em…”

Khi Lâm Phàm ném tấm ảnh chân dung của Cao Mẫn vào đám lửa, đột nhiên có cơn gió to thổi tới, đám lửa đó chợt bay tản ra, chúng tôi vội vàng lùi lại, kêu thất thanh, Liên Thành thậm chí còn sợ hãi đến độ ngã nhào xuống đất, chỉ thấy đám lửa đó bay về phía Diệp Hàn. Giữa tiếng kêu thét, chiếc váy của Diệp Hàn chợt bốc cháy, cô kinh hoàng lấy tay dập mạnh đám lửa đó, thế nhưng lửa lại càng cháy rực hơn. Cô chạy nhảy, đập loạn xạ, tiếng kêu thê thảm như xé tan bầu trời đêm: “Cứu mình với! Cứu mình với! Cứu mình với…”

Cả bọn chúng tôi đều ngẩn người trước tình thế quá bất ngờ, cứ thế đờ đẫn đứng yên ở đó như khúc gỗ, mồm miệng há hốc.

Đúng lúc đó, một bóng đem lao đến bên Diệp Hàn, ôm Diệp Hàn, rồi lao mình nhảy xuống đầm hoa sen.

Lúc này tôi mới như chợt bừng tỉnh ra khỏi giấc mộng, lao đến bên đầm, hét gọi: “Diệp Hàn! Diệp Hàn!”

Một lát sau, Diệp Hàn được người đó cứu lên, tôi vừa nhìn đã giật nẩy mình, đó không phải là ai khác, mà chính là La Thiên. Trái tim tôi như rơi xuống vực, thế là tiêu đời rồi, việc siêu độ cho Cao Mẫn chắc chắn đã bị La Thiên biết rồi.

Diệp Hàn bởi vì quá sợ hãi, đã uống mấy ngụm nước của đầm hoa sen, lúc này đang ho sặc sụa, mặt trắng như tờ giấy, vội nắm chặt lấy áo của La Thiên không chịu nhả ra, cuộn người lại trong lòng anh, run lẩy bẩy.

La Thiên không nói gì, ôm chặt Diệp Hàn chạy thẳng đến phòng y tế. May mà Diệp Hàn không sao, cũng không bị thương, sau khi lấy thuốc, La Thiên bèn đưa chúng tôi về ký túc xá, Lâm Phàm cũng đi theo, khuôn mặt buồn rầu ân hận.

Chờ Diệp Hàn thay đồ xong, La Thiên và Lâm Phàm mới bước vào phòng ký túc xá. Tôi ngồi trên giường, sợ sệt nhìn La Thiên một cái, toàn thân anh ướt sũng, sắc mặt sa sầm âm u một cách đáng sợ.

Cả phòng im phăng phắc, không ai lên tiếng.

Hồi lâu, tôi đứng dậy lấy khăn lau mặt đưa cho La Thiên, không ngờ anh không thèm bận tâm, thậm chí còn không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái. Tôi cũng thấy hơi bực, hậm hực đặt chiếc khăn lại vị trí cũ. Tôi biết anh đang giận thôi, nhưng cũng không nên tỏ thái độ dửng dưng với tôi trước mặt bao nhiêu người như vậy chứ, thật không nể mặt tôi chút nào cả, hơn nữa, việc siêu độ cho Cao Mẫn có phải do tôi khởi xướng đâu.

Một lúc sau, La