XtGem Forum catalog
Kẻ Cướp Tình Yêu

Kẻ Cướp Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321635

Bình chọn: 8.00/10/163 lượt.

n mau chóng bước vào. Chàng thanh niên phục vụ nhìn Đan khẽ hỏi:

_Quý khách muốn lên tầng mấy??

_Cho tui lên tầng 7!! nghe Đan nói vậy nên anh chàng phục vụ đưa tay lên nhấn vào nút số 7 của thang máy.

Thang máy vừa mở cửa tới tầng 7 là Đan mau chóng bước ra ngay. Cô vội chạy dọc theo hành lang tới căn hộ của Thạc Hy. Nhìn cánh cửa đóng kín được khóa hờ hững thật khiến Đan phải hụt hẫng vô cùng.

_Anh ấy không có ở nhà!!Đan lẩm bẩm rồi tựa người vào bức tường đối diện. Đứng được một lúc thì cô nàng đành ngồi xổm xuống đất nhìn chằm chằm xuống cái viên gạch có những hoa văn mang hình thù kì quặc. Thời gian lặng lẽ trôi qua thế mà cái kẻ đó vẫn ngồi đợi một cách ngu xuẩn mặc cho những người đi ngang nhìn cô đầy thương cảm.

Giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên khiến Đan ngừng nhìn đăm đăm vào viên gạch và di chuyển ánh mắt ngước lên nhìn anh. Anh có vẻ khó chịu:

_Làm gì ở đây??

_Em chờ anh!!

Một bên mày Thạc Hy nhếch lên đôi chút giọng điệu vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cứa vào tim kẻ còn lại:

_Chờ làm gì??

Đan có hơi bối rối. Cô lí nhí đáp:

_Tại em không thấy anh đến đã…!!

Đan chưa kịp nói hết câu thì Thạc Hy vội cắt ngang:

_Tui sẽ không đến nữa. Mau về đi, đừng làm phiền tui!! nói rồi anh quay lưng tra tấm thẻ vào ổ khóa cửa phòng bật mở. Anh mau chóng bước vào rồi đóng cửa lại. Mặc cho Đan vẫn ngồi đó nhìn theo ngạc nhiên xen lẫn ngỡ ngàng.

_Em chỉ định nói đã hai ngày anh không đến rồi còn gì!! nói rồi Đan lẳng lặng đứng dậy rồi bước đi. Vẻ mặt cô nào trở nên khó coi hơn bao giờ hết.

“_Cười cũng không được mà khóc cũng không xong vậy thì mình phải làm gì??” nói rồi Đan bước nhanh vào thang máy.

Nằm trên giường đôi mắt Đan mở to nhìn Đăm đăm lên cái trần nhà được sơn màu kem nhạt. Bất chợt điện thoại rung lên bài hát quen thuộc lại vang lên. Đan khẽ nhíu mày nhìn dòng tin nhắn đang hiện trên màn hình điện thoại. Là Hải Minh:

_Em xuất viện rồi à??

Đan uể oải nhắn lại:

_Uhm, em về rồi!!

Một lúc sau điện thoại lại rung lên:

_Sao không đợi anh chở về??

Đan dí dỏm:

_Không phải em đã tự về được rồi sao??

“…..”

Vừa xem xong tin nhắn của Đan Hải Minh mỉm cười rồi căn dặn:

_Thôi em nghỉ ngơi cho khỏe đi để ngày mai còn đi học nữa chứ!!

Nhìn tin nhắn Hải Minh Đan lẩm bẩm:

_Lại cái điệp khúc “cũ xì” trong phim rồi!! nói rồi cô ngả lăn ra giường. Kéo chăn lên trùm kín người. Khóe môi cong lên thành nụ cười:

_Em sẽ không dễ dàng từ bỏ anh đâu!!

Gió nhè nhẹ thổi qua man mát lướt qua da khiến Đan dần chìm vào giấc ngủ. Cô đang mơ những gì tốt đẹp nhất sẽ xuất hiện….

“….”

Đang ngủ ngon lành thì bài hát “i will be waiting for you” lại vang lên inh ỏi từ điện thoại. Đan với tay chộp lấy điện thoại. Giọng vẫn chưa hết say ngủ:

_A lô!!

Đầu dây bên kia nghe thấy tiếng Đan vội vàng nói:

_Tiểu thư, bây giờ cô về nhà được không??

Đan vội hỏi:

_Ở nhà có chuyện gì à??

_Cậu hai vừa về. Trông cậu có vẻ giận dữ lắm, tôi sợ có chuyện không hay xảy ra!!

Đan vội nói:

_Tôi sẽ về ngay!! nói rồi Đan cúp máy, cô chạy thật nhanh ra lấy xe và phóng đi. Tay giữ chặt vô lăng, đôi mắt ươn ướt thường ngày vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước song vẻ mặt có phần khá căng thẳng.

“…..”

Ngôi nhà của nhà họ Lâm vẫn bị bao trùm cái không khí lạnh lẽo xung quanh như mọi khi. Đan bước vội xuống xe và đi thẳng vào trong. Bà quản gia thấy Đan vội chạy đến.

_Anh ấy đâu??

_Dạ cậu hai đang ở trong phòng!!

_Uhm, tôi biết rồi!! nói rồi Đan bước nhanh đi theo cầu thang lên phòng Thiên Quốc. Đẩy mạnh cửa phòng bước vào Đan nhìn Thiên Quốc bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Thấy Đan Thiên Quốc mỉm cười:

_Chào hỏi anh có hơi thái quá đấy em gái!!

Đôi mày thanh mảnh của Đan khẽ nhíu lên nhìn kẻ đang ngồi trên chiếc ghế sofa màu nâu bóng:

_Anh về đây làm gì??

Thiên Quốc lại nở nụ cười:

_Tất nhiên là anh về thăm nhà rồi!!

Đan bước vào trong tay khẽ đẩy cho cánh cửa phòng khép lại rồi cô ngước đôi mắt ươn ướt nâu long lanh nhìn Thiên Quốc:

_Em xin anh đấy, đừng lún sâu thêm nữa được không??

Thiên Quốc đan hai tay vào nhau rồi nhìn Đan:

_Em có muốn biết vì sao mẹ lại tự tử không??

Đan khựng lại nhìn Thiên Quốc như kẻ đang chờ đợi những lời giải thích thích hợp cho tất cả. Thấy thái độ của Đan đã dần dịu lại Thiên Quốc đưa điếu thuốc lên miệng kéo một hơi dài rồi khóe miệng kia dần hé mở để làn khói trắng bạc thi nhau bay ra khỏi miệng:

_Nhìn thái độ kinh ngạc của em có vẻ như em chẳng biết chuyện gì đã xảy ra cả!!

Đan vẫn im bặt cô khẽ mím môi chăm chú nghe kẻ đối diện nói. Thiên Quốc chậm rãi nói:

_Anh không phải con ruột của ông ấy!!

Đôi mắt Đan bất chợt vụt sáng. Cô đang kinh ngạc:

_Anh không phải con của ba??

Thiên Quốc nhẹ gật đầu nói tiếp:

_Anh là con của mẹ và một người đàn ông dưới trướng của ông ta. Ngay khi biết được việc này ông ấy đã vô cùng tức giận cho người truy sát anh và cha mình. Mặc cho mẹ van xin khóc lóc nhưng ông ấy chẳng hề mềm lòng mà còn lồng lộn hơn. Biết không thể chống đỡ lại ông ta nên cha anh đành mang anh đi. Mẹ không thể đi cùng vì vẫn còn phải ở bên cạnh để chăm sóc cho em, Đan à.