
ó một điều em nghĩ anh nên biết…
Kỳ Tuấn quay sang nhìn Phương My, thật ra anh không còn xác định rõ mình nghe gì và thấy gì vì đã quá say. Phương My thì thầm vào tai Kỳ Tuấn:
– Thật ra, năm xưa, Tuấn đã từng có vị trí quan trọng trong trái tim tôi.
Kỳ Tuấn quay sang nhìn, anh đặt hai tay lên má Phương My, từ từ tiếng gần cô hơn:
– Anh hôn nhé!
Phương My vừa gật đầu rồi chấp nhận nụ hôn không rõ định hướng từ Kỳ Tuấn. Đàm Phúc lái xe tới, chưa kịp gì hết đã lao tới kéo Kỳ Tuấn ra rồi đấm vào mặt anh. Kỳ Tuấn cố mở to mắt xem còn nhìn được không:
– Cậu điên hả? Muốn đánh nhau à?
– Cậu mất hết lí trí rồi à?
– Mất trí gì đây? Rồi ở đâu ra vậy?
– Cậu say rồi. Về nhà ngủ đi.
Rồi Đàm Phúc quay sang Phương My:
– Đó đã là quá khứ rồi. Có rất nhiều cách để dỗ nó thôi khóc. Nhưng cô không cần phải làm những cách như ngày xưa. Cô cần phải tôn trọng những học trò của cô, trong đó có vợ của Kỳ Tuấn.
– Tôi chỉ muốn bù đắp.
– Tình yêu không phải người này làm đau người kia, bù đắp thế là xong.
– Tôi sẽ không như thế nữa. Nhưng tôi sẽ không để anh ta làm như vậy nếu anh ta không nói rằng anh ta không hạnh phúc.
– Cái gì?
– Cô ấy nói không sai đâu.
Kỳ Tuấn đứng dậy, lau vệt máu từ mũi chảy ra. Anh nói:
– Tớ biết những gì vừa diễn ra. Nhưng những gì cô ấy nói cũng là thật.
– Cậu điên hả? Cậu và Minh Thư sắp có con. Không phải là hạnh phúc ngập tràn kia à?
– Chỉ là cái vỏ bề ngoài thôi.
– Đừng có điên. Thôi lên xe tớ đưa cậu về nhà. Đi nào ! Đi !
Kỳ Tuấn quay lại nhìn Phương My, anh nói:
– Cảm ơn em!
Đàm Phúc lái xe đưa Kỳ Tuấn đến một nơi khá trống trãi, rồi lôi anh ra mà đập túi bụi. Kỳ Tuấn nói:
– Đủ rồi.
– Đánh cho cậu tỉnh. Cậu làm sao ăn nói với Minh Thư đây? Chính vợ cậu đã gọi nhờ tớ đi tìm cậu đấy.
– Thì đã sao chứ? Vì cái gì đây ? Tớ không muốn tiếp tục làm khổ người ta, tớ cũng muốn tớ cảm thấy được bình yên. Tớ không thể quay trở về nhà bởi vì người ấy vẫn ám ảnh đã bị tớ cưỡng bức. Tớ không thể tiếp tục hi vọng gì ở một người trước nay chưa hề có tình cảm với tớ. Cậu biết rõ thất bại đối với một thằng đàn ông là khó chịu như thế nào mà. Cậu cũng biết rõ tớ là người đã có rất nhiều chiến thắng dù chơi không đẹp nhưng cũng đã có những trận thua rất đau.
– Sao cậu lại phẫn nộ như vậy? Cậu vẫn từng tự hào vỗ ngực sắp lên chức mà.
– Ừ thì tớ đã từng hi vọng rất nhiều và bây giờ tớ phải chấp nhận thất bại kiểu như thế đó.
– Cậu còn đứa bé mà. Nó là con của cậu. Không thuộc về ai cả. Cậu là cha của nó.
– Phải. Nhưng tớ không xác định được đối với cô ấy, đứa nhỏ là niềm vui hay là thảm họa nữa. Tớ đã thực sự yêu rất nhiều. Tớ yêu Minh Thư rất nhiều. Nhưng Minh Thư thì không. Cậu biết điều đó khó chịu như thế nào không? Tớ không nghĩ cô ấy biết tớ đã biết được điều này.
– Về nhà đi! Cậu không thể ở đây cả đêm đâu.
Kỳ Tuấn theo Đàm Phúc trở về nhà, chiếc xe đỗ xịch trước tòa chung cư quen thuộc. Kỳ Tuấn nói:
– Sau khi cô ấy sinh con, tớ sẽ là người đề nghị chia tay.
– Cậu định làm ông bố tồi trong mắt đứa nhỏ à?
– Thà tớ là thằng tồi bại còn hơn là nỗi ánh ảnh cho người phụ nữ tớ yêu suốt đời.
Trong khi đó, một giọng nói từ một nơi không xa là mấy cất lên:
– Số ảnh đó không cần phải đăng lên tạp chí rình rang. Hãy giao đến ngay người nhận là Hoàng Ngọc Minh Thư.
Phương Dung tự thưởng cho mình một nụ cười tự đắc:
– Sắp có trò hay để xem rồi! Hoàng Ngọc Minh Thư, tôi không để cô sống trong hạnh phúc lâu thêm đâu.
Nhưng vẫn có một người nghe lén tất cả các cuộc gọi từ Phương Dung. Trình Can ngồi ở phòng bên cạnh nhưng vẫn nghe hết. Anh thở dài:
– Vợ tôi đang làm gì vậy?
Chap 55:
Một ngày mới bắt đầu, Trình Can thức dậy sớm hơn Phương Dung. Anh chạy bộ quanh sân nhà, Trình Can vẫn còn suy nghĩ về chuyện hôm qua. Nhưng Trình Can chỉ gạt qua mọi chuyện và cho rằng đó là do Phương Dung có tham vọng thể hiện mình giỏi hơn Minh Thư mà thôi. Anh vào nhà khi nắng đã lên cao, Phương Dung chỉ vừa mới thức và đang đọc báo. Can hôn lên má vợ và hỏi:
– Hôm nay em thế nào?
– Tốt. Còn anh?
– Anh đang ướt.
– Lại một ngày sáng hôn tạm biệt nhau, tối gặp nhau nữa hả?
– Em có muốn một chút khác biệt không?
– Như thế nào?
– Muốn biết thì hãy từ chối tất cả các cuộc hẹn sau 8 giờ tối đêm nay.
– Cũng được. Anh có thể bật mí đó là gì không?
Trình Can cười ranh mãnh:
– Một bữa ăn có đầy đủ dao và thìa.
– Ôi anh trả lời ăn gian à?
– Anh cần đi tắm. Trông anh dơ quá!
– Anh cũng biết vậy.
– Em đi trước nha.
– Chúc một ngày tốt lành.
Một tổ ấm khác cũng bắt đầu một ngày mới, Thư dậy sớm hơn mọi ngày khi cô cảm thấy những cơn đau hơi nhẹ đến từ bụng. Nhưng vẫn còn hơn 10 ngày nữa mới đến ngày bé yêu ra đời theo tính toán của cô. Cô ra khỏi phòng và thấy Kỳ Tuấn nằm ngoài sofa. Bà Trầm thì đang làm thức ăn sáng cho cả nhà…
– Con chào mẹ.
– Chào con.
– Anh ấy về khi nào vậy ạ?
– Cũng hơn 3 giờ sáng. Mẹ thấy con đã ngủ nên không gọi con dậy. Tuấn cũng đề nghị ngủ ở ngoài sofa không để con thức giấc và không muốn mùi rượu làm ảnh hưởng con.
– Dạ…
Rồi Minh Thư đi vào phòng và lấy ra cái chă