
Trúc tự động cởi nón bảo hiểm và trao lại cho Vương Khang. Khang hỏi:
– Giận tôi sao?
– Đi với anh mất thời gian của tôi quá. Tôi không hiểu anh. Tôi không thông minh để giải đáp những câu đố của anh. Anh có thì giờ cho công việc của mình. Đừng mất thời gian đưa tôi đến bãi cỏ đó nữa. Ngày mai anh đừng tới đây.
– Trúc, chờ đã…
Cô nàng ngoe nguẩy bỏ đi. Vương Khang chỉ thở dài và quay về. Thực sự thì có những điều tưởng chừng như rất dễ thực hiện như thật ra thì không phải vậy. Nói thẳng tình cảm của mình đâu có gì là quá khó khăn…
Sa Pa lạnh, một cái lạnh chen chút giữa xứ nhiệt đới nóng nực. Minh Thư đi dạo một mình quanh những đường phố cổ kính, có một chút phong cách châu Âu. Ở đây, người nước ngoài không hiếm, thậm chí đôi lúc Thư cũng thích sử dụng tiến Anh để giao tiếp. Cô đi du lịch một mình quả là không tránh được nỗi cô đơn trước phong cảnh đẹp nhưng buồn tênh như vậy. Chợt, cô gặp hai mẹ con cô gái người dân tộc mặc trang phục sặc sỡ đi ngang qua. Đặc biệt là cậu con trai nhỏ, với mái tóc xoăn, da trắng tươi và sóng mũi rất cao. Sóng mũi không có chút gì là của người Á Đông cả. Cũng chẳng có gì là quá lạ lẫm, khách du lịch nước ngoài đến đây nườm nượp, những khách sạn mọc lên như nấm, đến rồi lại đi, chỉ những người mẹ can đảm và giàu tình thương mới giữ lại những sinh mạng đáng yêu như thế. Cậu bé nhìn Minh Thư bằng đôi mắt to tròn rồi nở nụ cười tươi. Cô cũng mỉm cười vẫy tay chào lại. Chợt, cô nhớ đến sinh mạng nhỏ trong bụng của cô. Ngay cả những phụ nữ dân tộc vốn ít ăn học, hiểu biết, việc làm thì chưa chắc ổn định cho một bà mẹ đơn thân nuôi con. Nhưng cô chẳng hề cảm thấy chút mệt mỏi, giận dữ nào trên gương mặt họ. Có con quả thực hạnh phúc vậy sao? Còn Thư thì sao chứ? Cô như cảm thấy hổ thẹn với đứa bé trong bụng, ngay khi biết nó chào đời, cô chỉ nghĩ đến thù hận mà suýt nữa đã nhẫn tâm bỏ nó đi. Thư cảm thấy có lỗi với em bé quá. Cô trách chính mình tại sao lại có thể dũng cảm vượt qua tất cả nhưng lại yếu lòng vì cái sĩ diện chẳng chút giá trị lợi lộc cho cô. Vì sĩ diện mà cô đã từng muốn tước bỏ đi một sinh mạng như thế này sao…
Kỳ Tuấn đến tìm Ánh Tuyết, hơi khó để tìm nơi cô làm việc. Kỳ Tuấn hằn học tòm đến đại chỉ nhà của Ánh Tuyết, cô mở cửa. Tuấn giọng hơi bực mình:
– Tôi và cô nói chuyện được chứ?
– Xin lỗi. Tôi không quen anh.
– Nhưng cả tôi và cô đều quen một người là Minh Thư.
– Cho là điều đó phải đi. Nhưng không nhất thiết như thế là tôi phải tiếp chuyện với anh.
– Được rồi. Một câu thôi. Minh Thư đang ở đâu?
– Tôi không biết.
– Cô không cần phải trả lời nhanh như vậy đâu. Ngoài cô ra chẳng ai biết Minh Thư ở đâu cả.
– Anh có thể đến Hà Nội mà tìm, mười mấy triệu người ngoài đó, có lẽ có người anh muốn tìm.
– Cô ấy ở Hà Nội à?
– Tôi không biết. Nhưng cô ấy sinh ra và lớn lên ở đất thủ đô.
– Ánh Tuyết, tôi cần cô giúp tôi tìm ra Minh Thư. Bởi vì tôi đến tìm cô ấy tất nhiên là tôi muốn nói với cô ấy. Thật lòng, tôi rất muốn biết cô ấy ra sao. Hôm ấy, tôi bỏ chạy bởi vì tôi không nghĩ một người như tôi có thể lại làm sắp làm bố được. Tôi cần biết để tôi, nói chuyện với Thư về em bé. Ít nhất cũng phải gặp, để tôi chắc chắn rằng đứa bé không sao.
– Cảm động quá nhỉ?
Mỉm cười nụ cười khá tinh ranh, nhưng Ánh Tuyết đã bị đôi mắt sắc lạnh hơi thấm ướt của Kỳ Tuấn làm lay động suy nghĩ. Giọng của cô đã dễ nghe hơn:
– Thư không muốn được ai tìm thấy cả. Tự khắc cậu ấy sẽ trở về khi cần thiết.
– Bao giờ?
– Không lâu đâu. Thư không phải là người chần chừ trong suy nghĩ, nếu không, đã không thể làm một Tổng biên tập của các người.
– Tức là bao giờ?
– Anh nghĩ tôi biết hả?
– Được thôi. Tôi chỉ đang cố muốn làm một ông bố trách nhiệm thôi. Tôi không phải là kẻ chơi qua đường. Tôi sẽ cưới Minh Thư nếu cô ấy đồng ý.
– Tùy anh thôi !
Vương Khang viết xong một bài báo, thấy Kỳ Tuấn ở đâu đi về mặt đỏ ngầu. Anh chàng buôn một câu:
– Công việc này với anh thật là một thiên đường hả? Muốn đi thì đi, về đây ngồi lại hết giờ rồi lại về nhà. Lương tháng vẫn 7,8 con số khỏe re.
– Ganh tị sao? Có cái đầu của tôi đi rồi muốn làm gì thì làm. Cái chỗ này là vậy đấy ! Có thứ đó thì có tiếng nói và quyền lực.
– Tôi không đi theo cách đó của anh. Sống thỏa mãn với cái tài năng của mình thì đã sao? Anh thực sự chắc chắn anh được lòng tất cả mọi người ở đây?
– Sống sao cho được lòng người? Không có tiền không có quyền cậu sẽ chẳng có được thứ cậu muốn đâu. Tình yêu chẳng hạn.
– Tôi chẳng chinh phục tình yêu bằng tiền bạc. Mà tình yêu thì dính líu đến tiền bạc thì tôi nghĩ tôi cũng không cần tình yêu đó đâu.
– Thử xem.
Vương Khang rất tức giận, anh hét lên:
– Thái Kỳ Tuấn, tôi sẽ chứng minh cho anh xem, tình yêu đích thực là như thế nào?
– Với con bé Nhã Trúc à? Cũng được thôi.
Vương Khang đến tìm Nhã Trúc, cùng với một bó hoa trên tay. Nhã Trúc mở cửa, nhìn Vương Khang và nói:
– Tôi không đến để nghe anh đánh đố nữa đâu.
– Không cần. Hôm nay tôi sẽ giải đáp. Chỉ cần hôm nay, cô vẫn tiếp tục đội nó lên và ngồi sau yên xe của tôi.
Đưa cho Nhã Trúc cái nón bảo hiểm