
cũng chẳng còn gì với đồng lương nhà nước, bà đã quay về quê mình và kết duyên cùng một người đàn ông cùng làng. Vùng đất Đường Lâm quả thực là một nơi xứng đáng để du sơn ngoạn thủy, nhưng những ngày tháng còn nhỏ của Minh Thư, cô phải chứng kiến bằng đôi mắt của đứa trẻ trước cảnh ba mẹ cãi nhau, những trận đánh nhau quyết liệt và cô luôn phải là người bôi thuốc cho mẹ, cuộc sống khó khăn, kinh tế gia đình không đủ trang trải buộc cả hai luôn trong tình thế căng thẳng, đối đầu nhau về lí tưởng. Dù ông ta chưa bao giờ ngược đãi Thư nhưng trong một lần say xỉn, Thư suýt đã bị ông làm nhục. Từ đó cô bỏ nhà đi hẳn lên Hà Nội tá túc nơi ký túc xá của trường, chỉ liên lạc với mẹ qua thư từ và những lần bà lặn lội ra thủ đô tìm thăm. Với một sức học vượt bậc, Thư thừa khả năng nhận học bổng trang trải việc học hành và sinh sống. Tính đến nay, cô đã bỏ nhà đi 8 năm rồi. Khoảng thời gian về thăm nhà chưa qua 24 tiếng, số lần chưa đầy 10 ngón tay…
Dòng suy nghĩ ngừng lại, Thư dừng lại trước ngôi nhà cuối làng, trông nó mỗi lúc một cổ kính hơn, và dĩ nhiên là ngày càng ọp ẹp. Một người đàn ông bước ra, trông ốm yếu và khá bệnh hoạn giương đôi mắt nhăn nheo nhìn Thư:
– Minh Thư, là con phải không?
Minh Thư lạnh lùng nhìn người đàn ông đó, nói cụt ngủn:
– Mẹ tôi đâu?
– Mẹ con đang ở sau nhà. Con vào nhà ngồi xơi nước, đi đường chắc mệt lắm hả con? Mẹ con nhớ con lắm đấy !
– Đừng có giả nhân giả nghĩa, ông quan tâm đến mẹ tôi bao nhiêu cơ chứ.
Thái độ khó chịu của Minh Thư làm người đàn ông chững lại, thôi niềm nở nữa. Minh Thư ra phía sau nhà, đã bao nhiêu năm rồi mà căn nhà này chẳng có thay đổi gì. Cô cũng thật vô tâm, một mình hưởng thụ với những xa hoa mà quên mất mình còn người mẹ này. Bà vẫn cặm cụi tưới từng luống rau xanh, bên kia là đàn gà kêu ríu rít vì đói. Thư chỉ đứng nhìn, cô suýt rơi nước mắt khi mẹ cô vẫn cực nhọc như ngày nào. Bà quay lại nhìn, rơi cả thùng xách nước :
– Cái Thư, là con phải không?
Minh Thư mím môi, cô chỉ đứng yên để bà chạy lại và ôm chặt Minh Thư. Thư nói lí nhí:
– Con về thăm mẹ…
– Mẹ nhớ con lắm. Sao lâu rồi con không về với mẹ?
– Con… con bận ạ !
– Xem nào, tội nghiệp con gái tôi, sao con gầy thế kia? Ăn uống qua quýt lắm hở con?
Thư chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Hai mẹ con dìu nhau vào nhà, bà nói:
– Có con về mẹ mừng lắm, hôm nay mẹ phải thịt con gà mái tơ đãi con nhá !
– Ăn gì cũng được ạ !
Cảm giác về nhà thật khác lạ, mái nhà này hoàn toàn chả là gì so với căn hộ cao cấp ở Sài Gòn, thậm chí còn thua những ký túc xá trường học. Tuy nhiên, nơi này khác với những nơi ấy, vì đối với Thư, nơi này có mẹ. Đã lâu rồi cô mới có thể nói giọng Bắc với gia đình, Thư thích nói bằng giọng Bắc hơn, tuy nhiên, để chứng tỏ mình không lạc lõng trước cả một tập thể là chuyên gia soi mói, dòm ngó của tòa soạn vốn có thành kiến với Thư, cô muốn mình không khác mọi người nên nói giọng miền Nam.
Thanh Nhi gõ cửa phòng Nhã Trúc, gõ mãi không thấy ai trả lời nhưng lại không khóa nên cô đẩy vào. Nhã Trúc vẫn còn đang ngủ, trên giường của cô đồ đạc quăng tùm lum, vali thì mở toang. Thanh Nhi thấy lạ, cô gọi Nhã Trúc dậy:
– Dậy đi em, hôm nay anh trai em về nhà dùng bữa cùng gia đình đấy. Ba em muốn có một bữa ăn gia đình đúng nghĩa.
– Anh hai về nhà à?
– Phải.
– Được rồi, em sẽ xuống sau.
Nhã Trúc dụi mắt ngồi dậy, Thanh Nhi định quay bước đi, nhưng cô lại hỏi:
– Em định đi đâu à?
Nhã Trúc nhìn Thanh Nhi rồi lại nhìn đồ đạc xung quanh, cô cáu kỉnh:
– Không phải chuyện của chị.
Trình Can quả là đã về nhà như đúng lời Thanh Nhi nói, bữa ăn thịnh soạn quá chừng, ông Minh ngồi giữa bàn nhìn hai đứa con ngồi hai bên. Nhã Trúc thì vẫn đang dụi mắt vì say ngủ còn Trình Can thì vẫn trở về cái chất ban đầu, công việc là số 1, cứ ngồi lướt web mãi. Ông Minh nói:
– Hai con có xem đây là bữa ăn gia đình không vậy?
– Chuyện gì ạ?
– Đề nghị hai đứa tập trung vào.
– It’s okay !
Nhã Trúc cười dí dỏm:
– Anh hai nói lại được câu đó tức là đã trở lại bình thường rồi.
– Anh lúc nào mà chả bình thường hả cô em?
– Mấy ngày nay anh trú ở khách sạn nào thế? Em có ghé tìm anh mấy lần mà anh có ở nhà đâu. Điện thoại cũng tắt
– Mẹ chỉ để hành nhiều một chút thôi mà. Lúc trước con vẫn ăn được chứ đâu có gì.
– Chắc có lẽ ở bên Mỹ quen …
– Đừng giấu mẹ, con có thai rồi phải không?
– Ơ… Đâu có đâu ạ !
– Con giống y như mẹ lúc mang thai, không chịu được gia vị nặng mùi. Thôi rồi, chính xác rồi!
– Mẹ này …
– Sao? Tác giả đứa bé là ai? Con bị lạm dụng tình dục hả? Hay là con bị …
– Mẹ à, không phải. Mẹ … bình tĩnh lại đi ! Không, chỉ tại con muốn cho mẹ bất ngờ. Giấu mẹ để làm gì cơ chứ !
– Có thật vậy không? Không được giấu mẹ chuyện gì hết nhé !
– Vâng.
– Con gái mẹ không bao giờ thất hứa và nói dối.
– Tại sao mẹ không nghĩ con mang thai vì tình yêu mà lại sợ đó là một tai nạn?
– Vì con gái của mẹ giống mẹ nhiều lắm, luôn yếu mềm trước tình cảm. Mẹ sợ con sẽ khổ vì nhược điểm bị duy truyền từ mẹ.
– Không có đâu ạ.
Không thể ở nhà chơi lâu hơn dù Thư thích cảm giác yên bình nơi nà