
, cô miễn cưỡng đồng ý leo lên xe. Vẫn chỗ cũ, Vương Khang nói:
– Đi cạnh tôi cô có vui không?
– Rất ít.
– Vậy là cô cảm thấy chán sao?
– Không hẳn như vậy. Nhưng tôi vốn là người thích sôi động và náo nhiệt, tôi thích lãng mạn theo kiểu ồn ào hơn là lặng yên như thế này.
Rồi Nhã Trúc đặt hai tay lên má Vương Khang kéo anh đối mặt với cô:
– Vậy… lời giải đáp là gì?
– What?
– Câu đố anh từng đố tôi?
Vương Khang mỉm cười rồi nắm nhẹ lấy tay Nhã Trúc, anh nói:
– Ở bên kia, là những tòa nhà đã được xây lên, cao ráo, hiện đại, bóng bẩy. Anh không thể tỏ tình với em ở nơi đó, anh cũng không phải là một phần ở những nơi hào nhoáng và hiện đại như vậy. Nhưng mà, sở dĩ anh đưa em đến đây, những nơi chỉ mới bắt đầu là những khu đất trống, hứa hẹn nhiều công trình mới, nhiều vẻ đẹp hiện đại mới sẽ được xây cất lên trong tương lai. Anh muốn đưa em đến nơi đây, nhìn về bên kia, cho em một lời hứa, tình yêu của chúng ta sẽ bắt đầu chỉ như một khu đất trống này, chúng ta đã có đủ kỉ niệm và tình cảm để đến với nhau. Những ngày em ở nhà anh tuy không dài nhưng đủ để cho anh ghi lại làm ký ức đẹp, khiến anh nhớ, và muốn duy trì nó. Vì em, không đơn giản chỉ là một tiểu thư đỏng đảnh. Em có một tâm hồn cô đơn và quạnh vắng, anh sẵn sàng làm người thỏa lấp nỗi cô đơn ấy cho em.
Vương Khang lấy đóa hoa phía sau lưng và đưa cho Nhã Trúc, chính giữa đóa hoa là sợi lắc tay bằng bạch kim, Nhã Trúc nghe tim mình đập thình thịch. Vương Khang định hôn cô, nhưng Nhã Trúc đã nhanh chóng né tránh và đứng dậy đột ngột:
– Xin lỗi …
– Anh để nó diễn ra quá nhanh hả?
– Không. Không phải. Anh sẽ không muốn điều đó.
– Không. Anh muốn chúng ta hẹn hò. Thật đấy ! Bây giờ, đã không còn đánh đố, anh có thể làm em vui vẻ ở bất cứ nơi đâu em muốn. Anh làm được mà. Yêu nhau em nhé !
– Nếu anh biết được sự thật, anh sẽ không muốn đâu.
– Còn chuyện gì sao? Không… Quá khứ của em anh sẽ không để ý đến.
Nhã Trúc nghiêm chỉnh nhìn Vương Khang rồi nói:
– Có một quá khứ đen tối của tôi liên quan đến anh.
– Chuyện gì?
Nhã Trúc không nói gì, cô mím môi:
– Tôi muốn về nhà !
– Được rồi.
Chở Nhã Trúc về tới nhà, cô trả lại nón bảo hiểm cho Vương Khang và nói:
– Anh đừng nói tới chuyện đó nữa. Sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Chính anh đã từng nói anh sẽ không thích tôi kia mà.
– Vì lúc trước tôi chưa hiểu em.
– Nếu hiểu tôi rồi thì anh sẽ không dám đến gần tôi đâu. Tôi đáng kinh tởm lắm !
– Rốt cuộc là chuyện gì? Không nói ra thì làm sao mà giải quyết?
– Tôi chính là kẻ suýt làm anh bị đánh chết đó. Là tôi đã yêu cầu Ken làm như thế đó. Được chưa? Tôi tốt với anh sau khi anh bị tai nạn thì cũng vì như thế đó được chưa? Tôi rất nguy hiểm.
– Là cô à?
– Giờ thì anh đã rõ rồi đúng không? Dừng lại ở đây đi ! Tôi không muốn anh hi vọng nhiều và thất vọng cũng nhiều. Quên tôi đi !
– Tôi có thể tha thứ… Đã nói tôi không quan trọng quá khứ mà.
– Nhưng tôi và anh cũng không hợp nhau. Anh chỉ là một ký giả quèn, 1 tháng lương của anh đủ cho tôi vui được trong bao lâu chứ? Anh chẳng có gì? Lãng mạn không, tiền bạc không, anh chả có gì nên tôi cũng chả nghĩ gì về anh nhiều cả. Anh biết không?
– Thật không ngờ … cô lại có thể giả vờ giỏi đến như vậy. Lại còn khinh khi người. Tôi quả thực nhìn lầm người rồi ! Sai lầm lớn nhất của tôi là có tình cảm với một người xem trọng vật chất như cô. Xin lỗi, coi như tôi chưa nói gì đi nhé !
Vương Khang quăng bó hoa xuống đất rồi nhấn ga chạy thẳng. Nhã Trúc chảy hai hàng nước mắt nhìn theo, cô uất ức chạy vào nhà mà không nói gì cả. Lúc chạy đến cầu thang còn va phải Thanh Nhi. Trông thấy Nhã Trúc mặt mũi lem luốc, nước mắt chảy dài, Thanh Nhi nói:
– Sao vậy Trúc? Có chuyện gì vậy em?
– Chị dang ra đi. Không muốn nói chuyện với chị.
– Trúc, cẩn thận đấy.
Ông Minh bước ra vì nghe tiếng ồn. Thấy Thanh Nhi bị xô ngã, ông giật mình:
– Chuyện gì thế?
– Anh xem Nhã Trúc thế nào. Hình như nó khóc.
– Em về phòng nghỉ đi. Không biết giữ gìn gì cả.
– Không sao mà.
Nhã Trúc khóc nức nở, một tình yêu chuẩn bị chớm nở cô đã chủ động gạt bỏ nó. Vương Khang cũng bỏ đi trong uất nghẹn, anh suýt nữa đã va xe vào container chạy với tốc độ kinh hoàng. Vương Khang biết mình đã thất bại thật sự. Lần đầu tỏ tình và thất bại một cách ê chề, lại còn bị hạ nhục. Lòng tự trọng của một đứa con trai đã bị tan biến hoàn toàn. Vương Khang đứng giữa đường, đột ngột hét to :
– Tôi hận tất cả con gái giàu sang !!!!!!!!
Chap 25:
Thư đứng trước một cổng làng cổ kính ở Đường Lâm – Ba Vì. Vốn là người Hà Nội nhưng Thư có cả một tuổi thơ nhiều kỷ niệm vui lắm kỷ niệm buồn tại vùng đất ngoại thành cổ kính này. Nằm cách xa thành phố nhộn nhịp Hà Nội, tuổi thơ bên gốc đa, những bức tường gạch ngói cổ, con đường rợp bóng cây, vàng rợp cả một vùng vào mùa gặt. Tuổi thơ là vậy đó, êm đềm, đẹp, nhưng hơi buồn. Thư đang đi bộ dọc theo con đường để trở về căn nhà của cô gắn bó từ lúc mẹ cô bước thêm bước nữa.
Vốn được sinh ra ở thủ đô đất chật người đông, vài tuổi đầu, Thư đã không còn ba. Mẹ cô chỉ có duy nhất mình cô và ngoài cô ra thì bà