
ào bếp hơn một canh giờ sao?
– Chàng còn nói nữa, ta chính là một kẻ ngu ngốc nên mới vì một tên ngu ngốc làm một việc đại ngu ngốc như thế này. Giờ chàng cứ ngồi đây đi, ta trở về.
Trong câu nói vang lên nồng đậm mùi vị giận đỗi, phải chăng tình cảm ta đặt vào người quá nhiều nên nảy sinh một cỗ suy tư, muốn được người quan tâm, muốn được người dỗ dành. Hắn biết một khắc trước đây sự vô tâm thoáng qua của mình đã làm nàng tổn thương.
– Nương tử, là vi phu không tốt, đừng giận ta nữa mà. Để xem nương tử hôm nay làm cho vi phu món gì nào.
Hắn mở chiếc giỏ nhỏ trong tay nàng, nhẹ nhàng nâng niu như một bảo vật. Hơi nóng bốc ra từ chiếc giỏ hòa quyện cùng sương đêm lạnh lẽo của mùa xuân làm thành một làn khói tinh khôi huyền ảo.
– Nương tử, là bánh bao sao. Vi phu rất muốn ăn, vi phu rất đói.
Hắn cầm chiếc bánh bao trong tay hít một hơi sâu, tận hưởng hương vị của hạnh phúc, của ngọt ngào sau đó cắn một miếng nhỏ.
– Sao vậy, rất khó ăn sao?
Thực ra vì quá vội nên nàng cũng chưa có ăn thử, xem ra lần này cũng không khả quan cho lắm, vẫn là phiên bản lỗi rồi.
Hắn không đáp lại nghi vấn của nàng, lẳng lặng ăn hết chiếc bánh bao cầm trên tay.
– Nương tử, đây là món vi phu thấy ngon nhất từ trước đến giờ.
Không thể tin nổi vào tai mình, nàng vươn hai tay vòng qua cổ hắn bày tỏ sự vui sướng tột cùng.
– Thật không, kỳ thật lần đầu tiên ta làm bánh bao, cũng không chắc có ăn được không, chàng thấy ngon là tốt rồi. Vậy ta sẽ ăn cùng chàng co vui nhé.
Nàng hồ hởi cầm chiếc bánh bao lên nhai ngấu nghiến, thực ra từ tối đến giờ nàng cũng chưa ăn được bao nhiêu, lúc này dạ dày cũng đang đình công. Chiếc bánh bao thơm phức tỏa ra hơi nóng ngào ngạt, mang theo hy vọng dạt dào trong nàng.
Mọi thứ cứ mãi như thế thì thật tốt, nhưng ông trời có bao giờ đối tốt vơi ai điều gì đâu. Tất cả mọi hy vọng vụt tắt giống như bị người khác đặt xuống đế giày chà đạp ngay sau khi nàng cắn miếng đầu tiên. Cố gắng nhai, cố gắng nuốt nhưng kỳ thật miếng bánh đó không thể nào trôi qua khỏi cổ họng được. Nó là cái món dở nhất nàng từng ăn từ trước đến giờ.
– Như vậy mà chàng cũng ăn được sao, thôi chàng đưa hết giỏ bánh lại cho ta, để ta nhờ Tiểu Thanh làm món khác cho chàng ăn tạm vậy.
Không để nàng có cơ hội thu hồi giỏ bánh trên tay về, hắn vội vàng đứng dậy đưa giỏ bánh lên cao.
– Nương tử, ta lại thấy ăn rất ngon, nàng hãy để vi phu ăn hết giỏ này nhé.
Nàng biết hắn đang dối lòng, nhưng điều này lại khiến nàng rất vui, tâm như có một cỗ ấm áp truyền vào.
– Thôi được rồi, chàng ngồi xuống đây từ từ rồi ăn, ta sẽ không lấy mất cái giỏ đó đâu.
Nàng đưa bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay hắn, kéo hắn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh. Con ngươi nhạy bén của hắn nhìn chăm chú từng hành động nhỏ của nàng, cuối cùng sự chú ý lại dồn lên bàn tay kia.
– Nương tử, nàng bị thương sao?
Trên bàn tay trắng nõn xuất hiện hai vệt đỏ hồng, lại còn có bóng nước nổi lên khiến tâm hắn đau vô cùng. Không lẽ đây là do nàng làm bánh cho hắn mà bị bỏng.
– Không sao, chỉ là vết bỏng nhỏ thôi, chàng không cần quá lo lắng đâu.
– Im lặng!
Hắn lạnh lùng vang lên hai từ, đôi mắt lại chăm chú nhìn vào hai vệt đỏ hồng. Hắn không cầm được mà thổi nhẹ lên đó, hơi ấm phả ra khiến nàng khẽ run người một chút. Vết bỏng đã không còn rát nữa, giờ chỉ còn lại cảm giác ấm cúng rót vào tim.
………………………………………………………………………………………………
Chương 43: Đại Phá Mê Hồn Trận.
Gánh nặng vận mệnh nhân gian đang đè nặng trên vai, hơn ai hết hai vị trưởng lão dồn hết cơ trí tìm cách phá giải trận. Hiện tại Bách Nhật Thần công và Phong Hỏa chưởng đã liên hợp với nhau, ít nhất Sát Huyết Hồn trận lúc mới đầu hình thành sẽ bị áp chế phân nửa sức mạnh, nhưng nếu trong vòng một canh giờ sau khi trận hình thành mà không phá được trận có nghĩa vĩnh viễn không còn cơ hội.
– Sư huynh, ngày mai sẽ là Xuân phân, nhưng ta vẫn chưa hiểu hết được hàm ý trong câu nói sư phụ để lại. “Huyết phụng long ải âm dương” có hay chăng ẩn chứa nhiều hàm ý.
– Tam đệ, trong câu này nhất định chứa huyền cơ, ải “âm dương” có hay chăng đó là cửa ải giữa hai trạng thái đối lập nhau, ví dụ như lửa – nước, nóng – lạnh, sáng – tối, vận động – bất động, sống – chết….
Hỏa vương suy ngẫm lại câu nói vừa rồi của Lão hoang đồng, không hẳn là không có lý, nhưng không biết sư phụ muốn ám chỉ đến loại trạng thái nào?
Khi xưa người vì một nữ nhân mà dày công sáng tạo ra Sát Huyết Hồn trận, tất cả bởi vì nỗi oán hận âm dương chia cắt, người cõi âm kẻ cõi dương. Không lẽ……
– Sư huynh, rất có thể ải âm dương ở đây chính là ranh giới giữa sự sống và cái chết. Huynh còn nhớ năm xưa sư phụ ôm xác hoàng hậu của Vạn Trùng Hoa quốc đứng trên đỉnh Tuyết Sơn bảy ngày bảy đêm, ngay sau đó người lại đóng cửa luyện công, Sát Huyết Hồn trận cùng thời gian đó mà được sáng lập ra.
Lão hoang đồng trầm mặc hồi lâu, đôi hàng lông mày bạc trắng khẽ nhấp nhô theo cái từng cái nhăn này, phản chiếu theo ánh nến in bặt trên vách tường. Vẻ mặt lo lắng dần dần tạc sâu in hằn trên gương mặt đã quá nhiều vết nhăn.
– Hazz, sư phụ, ân oán đời trước s