
ao người lại tính trên đầu những đứa trẻ tội nghiệp này chứ.
Hỏa vương nhận ra biểu từng khác thường trên mặt sư huynh, chính mình cũng linh cảm chuyện không hay sắp xảy ra. Hỏa vương đưa tay lên bấm đoán vận mện trời đất đang luân chuyển.
– Không hay rồi nhị sư huynh, vùng Tây Nam lưu vực sông Lưỡng Hà có biến động. Giờ là mùa xuân đáng lẽ khí nóng phải di chuyển theo hướng Tây Nam lan tỏa đến lục địa bên cạnh, nhưng lúc này khí nóng lại được linh khí từ Lưỡng Hà hấp thụ, vì tụ tập khí nóng quá nhiều nên băng trên sông sẽ tan chảy rất nhanh. Tình hình này tiếp tục diễn ra vùng hạ lưu chắc chắn sẽ ngập lụt. Hơn nữa……
– Hơn nữa làm sao?
– Hơn nữa có một sức mạnh bí ẩn nào đó đang làm rung động địa chất ở đáy sông. Năm xưa đại sư Linh Giác Tự đã phong ấn toàn bộ hàn khí, độc khí, oán khí dưới đáy Lưỡng Hà, nếu đáy sông bị nứt thì toàn bộ hàn khí, độc khí và oán khí tích tụ mấy chục năm nay sẽ thoát ra. Lúc đó khí nóng và khí lạnh gặp nhau sẽ sinh ra một nguồn nội lực cực mạnh phá hủy vạn vật.
Không hay rồi, đây không phải âm dương đảo lộn sao? Việc này xảy ra chắc chắn sẽ gây ra hậu quả không hề nhỏ.
– Sư đệ, rất có thể Tà Thần đã đặt trung tâm Sát Huyết Hồn trận ở nơi đó. Từ xưa đến nay Lưỡng Hà chính là con sông mang long mạch của Phong Thiên quốc, Tà Thần có dã tâm như vậy chắc chắn sẽ dùng sức mạnh của Sát Huyết Hồn trận phong ấn long mạch khiến Phong Thiên quốc mãi mãi không thể trở mình.
– Như vậy thì nguy rồi, bây giờ báo cho tất cả mọi người khởi hành đến Lưỡng Hà trước khi Sát Huyết Hồn trận có đủ uy lực phá hủy vạn vật trong vòng 30 dặm.
Đoàn người khởi hành cấp tốc ngay trong đêm, mỗi người một nỗi suy tư riêng. Lần khởi hành này lành ít dữ nhiều nhưng họ không thể không đi. Trách nhiệm đặt trên vai quá lớn khiến họ phải tạm gác hạnh phúc, bình yên và tình cảm của bản thân sang một bên, cho dù phải hy sinh tính mạng thì cũng không hề hối tiếc.
Mọi người đi liên tục một ngày đêm không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đã đến được Lưỡng Hà.
Lưỡng Hà là một con sông lớn, bắt nguồn từ cao nguyên của Khiết Đan, kéo dài gần như xuyên suốt lãnh thổ Phong Thiên quốc. Đây là con sông dường như vẫn còn nguyên thủy hoang dã, mang sức mạnh cuồn cuộn kinh thường chưa được con người khai hóa.
– Theo như dự đoán, chỉ còn khoảng nửa canh giờ nữa Sát Huyết Hồn trận sẽ được khởi động, chúng ta nhất định phải phá xong trận trong vòng một canh giờ.
Đêm nay trăng rất tròn không hề bị mây đen che phủ, nhưng ai biết được một giây tiếp theo thôi sẽ có chuyện gì xảy ra. Một mảnh lặng tĩnh lạ thường, lặng đến mức có thể nghe thấy nhịp thở của đối phương hòa cùng chiếc lá khô lìa cành chao mình trên không làm thành tiếng xạo xạc.
– Nương tử, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng.
Hắn nắm đôi bàn tay nhỏ bé đã lạnh đi vì gió xuân, giờ phút này thật không thích hợp nói lời yêu đương nhưng hắn rất muốn chở che cho nàng, hơn ai hết hắn hiểu rằng thà hắn là người đau đớn còn hơn để nàng chịu bất kỳ một thương tổn nhỏ nào.
– Thiên Kỳ, hãy hứa với ta dù cho bất kỳ chuyện gì xảy ra chàng cũng phải tiếp tục sống thật tốt, tất cả con dân Phong Thiên quốc đều cần chàng trở về. Ta nhất định sẽ không sao.
Một câu dối lòng cũng đủ để mang lại cái ấm áp thật nhẹ, chỉ cần người vui ta cũng thấy yên lòng…
Nửa canh giờ trôi qua trong im lặng, nếu tất cả cứ mãi như vậy thì thật tốt, sẽ không có tranh đấu, không có chia ly và mất mát.
– Ầm!!!!!!!!!!
Một tảng đá to vỡ tung tóe, nước từ con sông không ngừng cuộn mình gào thét. Một vòng tròn đỏ ngầu xuất hiện bao quanh một vùng trời rộng.
– Sát Huyết Hồn trận đã khởi động rồi, mọi người nhớ cẩn thận. Xú nha đầu, Thiên Kỳ hai con bắt đầu đọc khẩu huyết Bách Nhật Thần công và Phong Hỏa chưởng đi, còn Kim Long và Kim Phụng cũng hãy bắt đầu hòa hợp linh đan, tất cả phải diễn ra đồng thời.
Bốn người ngồi thành một đường thẳng, Kim Long hộ pháp sau lưng hắn còn Kim Phụng hộ pháp sau lưng nàng.
Kim quang chói sáng tỏa ra bốn phía tạo thành một vòng tròn nhỏ sau đó lớn dần lên. Dần dần lớp kim quang hòa quyện vào mảnh không đỏ ngầu khiến màu đỏ không còn đậm như lúc đầu nữa.
– Sức mạnh của Sát Huyết Hồn trận đã tạm thời bị áp chế, chúng ta còn một canh giờ để hoàn thành tất cả. Khi tiến vào trong trung tâm của trận phải hết sức cẩn thận.
Mười người khẩn trương bước qua vòng tròn đỏ, vì sức mạnh của nó tạm thời đã được áp chế nên lực cản không quá lớn. Mười người võ công đều thuộc hàng cao thủ, nội lực phi thường nên muốn đi qua không phải chuyện khó.
Quả nhiên sau khi bước qua vòng tròn đỏ cảnh vật đột nhiên biến đổi khôn lường, trước mắt không còn là con sông nữa mà là một rừng cây âm u huyền bí. Vẫn là một mảnh tĩnh mịch dị thường nhưng trong tâm ai cũng hiểu đó là sự tĩnh mịch ẩn chứa dư vị chết chóc.
“Roạt roạt” một âm thanh rất nhỏ len lỏi qua từng tán lá càng ngày càng lớn dần.
– Nương tử, ta nghe thấy có âm thanh rất lạ.
Nàng cũng nhận thức được sự hiện diện của nó, hồi chuông cảnh báo liên tục vang lên khiến hơi thở nàng toát ra lạnh lẽo. Khi con người ta rơi vào nguy hiểm, bản năng sẽ