
ông còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là kẻ giả mạo đó – Mộc hộ pháp.
Điều quan trọng nhất hiện tại là dụ ả ta ra nếu không sẽ mất rất nhiều thời gian đối phó.
Nàng đứng giữa rừng cây rộng lớn, giọng điệu vang lên mang đậm mùi khiêu khích.
– Mộc hộ pháp, ngươi còn không mau ra đây, hay là vì dung nhan của ngươi mỹ liều đến mức không dám đứng trước mặt ta. Ha ha.
Lời nói vang lên quả nhiên có tác dụng. Tứ phía cổ thụ dần dần biến đổi, rất nhanh những cổ thụ này di chuyển thành một vòng tròn vây quanh bọn họ lại.
– Mê Hồn trận.
– Thiên Kỳ, chàng biết trận này?
– Đúng, ta đã từng gặp một lần.
Hắn nhận thức được cảnh vật biến đổi lúc này có phần giống với trận địa hắn đã gặp phải khi giao chiến với quân Khiết Đan ba năm về trước. Trận này thay đổi khôn lường, khiến người ta ở mãi trong đó không dám bước chân ra khỏi vòng tròn do cổ thụ tạo thành. Điểm mấu chốt của trận là người bày trận phải ẩn thân ở một cây cổ thụ trong số đó, chỉ cần tìm ra cái cây đó thì sẽ có thể phá trận.
Lúc này trong không gian vang lên tiếng cười nói của nữ nhân.
– Ha ha, con tiện nhân họ Hoàng kia, ngươi chết đến nơi rồi mà vẫn còn ngạo mạn. Lúc trước ngươi hạ Bạch Thạch tán hủy dung nhan của ta thì phải biết sẽ có ngày này. Ha ha, chết đi!
Lúc này trên mỗi thân cây bắn ra vài chục mũi phi tiêu về phía trung tâm. Mọi người vung binh khí phòng bị khiến phi tiêu rơi rạp khắp mặt đất.
Đáng chết!
Nếu tình hình này tiếp tục tiếp diễn sẽ rất mất thời gian và sức lực. Thời gian trận hình thành đã được hơn một khắc, không thể chậm trễ hơn. Hắn ghé vào tai nàng nói nhỏ.
– Nương tử, nàng cứ tiếp tục khiêu khích ả ta cho tinh thần thoải mái, chuyện còn lại để vi phu lo.
Nàng đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn, tiếp tục nói ra những câu khiến Thổ hộ pháp hận không thể chém nàng thành trăm mảnh ngay lập tức.
– Ai da, ta nói ngươi nghe, ngày đó sau khi hạ Bạch Thạch tán vào trà của ngươi ta rất hối hận…………. – nàng cười gian xảo – Nhưng không phải hối hận vì đã hạ độc ngươi là hận vì đã không bỏ thêm vài gói nữa. ha ha!
– Con tiện nhân, người còn ngông cuồng vậy sao? Một lúc nữa thôi sau khi ngươi ngã xuống, ta sẽ vẽ vài đường cơ bản trên khuôn mặt đáng ghét của ngươi, để xem ngươi sẽ vui vẻ ra sao.
“Hư, chỉ sợ lúc đó ngươi đã là tù nhân của quỷ câu hồn rồi. Hư”.
– Ai da, tiểu thư à, Tiểu Song Nhi (tên của Dương tỷ lúc ở trong phủ tướng quân – nếu bạn đọc còn nhớ….) sợ quá…. Ta nói ngươi cái tê giả mạo kia! Ngươi đừng có như con rùa rụt cổ trốn mãi sau cái cây thế, có giỏi thì mau ra đây, ta sẽ khoan hồng tha cho ngươi một mạng.
– Ngươi!…..ngươi đừng hòng sẽ dụ ta ra ngoài, ta sẽ không ngu như vậy đâu.
Hắn nhắm mắt nghe thật kỹ thanh âm phát ra sau cổ thụ. Ả ta rất thông minh, cổ thụ di chuyển với tốc độ rất nhanh vì vậy ả có phát ra thanh âm cũng khó bị phát hiện đúng vị trí. Nhưng từ nhỏ hắn đã được sư phụ rèn luyện thính giác, vì vậy đã có thể xác định đúng chính xác ả đang nấp sau cổ thụ nào.
“Đã xác định!”
Hắn dồn nội lực đánh một chưởng thật mạnh về bên trái.
Thổ hộ pháp chính vì bất ngờ trúng chưởng nên nội công tổn thương không nhẹ, vì vậy không còn đủ sức thi triển Mê Hồn trận nữa.
Cổ thụ chuyển động bỗng nhiên dừng lại, Thổ hộ pháp từ trên cây cao ngã xuống đất phun ra một ngụm máu tươi, cặp mắt trừng to nhìn về hướng mọi người.
– Ngươi….ngươi cố ý.
Nàng nở một nụ cười lạnh kèm thêm tia khinh bỉ.
– Ta không cố ý mà vì ngươi quá ngu ngốc -Nàng nhìn sang hương Triệu Tấn và Tiểu Yến – ả bị trọng thương không nhẹ, nơi này giao cho hai người, bảo trọng.
Còn bốn hộ pháp nữa đang chờ phía trước, nàng không còn thời gian đôi co với ả. Triệu Tấn và Tiểu Yến chắc chắn sẽ có thừa khả năng tiêu diệt ả, nàng nhân cơ hội này nhanh chóng thoát khỏi địa phận “Mộc”.
Nhận ra nàng có ý rời đi Thổ hộ pháp tức giận thét lớn.
– Ta không cho phép ngươi rời đi, hôm nay ta nhất định không tha cho ngươi!
Nàng không hề mảy may chú ý đến động tĩnh của ả, lúc này Triệu Tấn và Tiểu Yến đã sớm hướng ả tấn công.
Chương 44: Công Phá “thủy” Địa
Vừa qua khỏi khu rừng cảnh vật trước mắt liền thay đổi từ đêm sang ngày. Trước mắt hiện ra một đầm nước rộng mênh mông, mặt hồ trong xanh in bóng gợn mây lững lờ trôi trên nền trời cao hun hút. Không gian quá mức tịch mịch khiến nàng có cảm giác bất an. Nàng nhắm chặt mắt hít thở sâu, cũng không nhận ra trong không khí có gì khác thường.
– Nhị sư huynh, nơi này chắc chắn là địa phận của “Thủy”, hộ pháp ở nơi này chính là tên đã cứu Lãnh Tuyết tại rừng đào.
Khác hẳn với không khí u ám trong rừng cây, nơi này quá mức thanh tịnh, non nước hữu tình. Nếu như không phải đang trong lúc phá Sát Huyết Hồn trận thì quả thực lão cũng muốn ở nơi này bế quan luyện công.
– Chim chết, ngươi xem nơi này còn kém xa phong cảnh ở Ma Vực, sau khi phá tan tành chỗ này ta sẽ dẫn ngươi về đó chịu không?
Kim Long đột nhiên lên tiếng khiến Kim Phụng không biết đáp lại thế nào cho đúng.
– Ai thèm về cùng người, đồ rồng thối!
Trong lúc bọn họ đang tranh cãi thì hắn cùng nàng lại cảnh giác cao độ. Đột nhiên trên mặt hồ