
phẳng lặng như tấm gương lần lượt lại hiện ra hình ảnh của mọi người.
Đầu tiên là hình ảnh nàng cùng một nam nhân khác ôm hôn thắm thiết trong rừng trúc. Nam nhân khí chất phi thường, mày râu như kiếm, trên môi nở một nụ cười mê hoặc. Nữ nhân khuôn mặt thanh tú vùi sâu đầu vào ngực nam nhân, mà nam nhân này không ai khác chính là Tà Thần.
Hắn chứng kiến hết thảy trong lòng dương lên một cỗ tức giận, dù biết đó chắc chắn là cái bẫy của kẻ thù nhưng hắn cũng không thể không để tâm. Hai tay nắm chặt thành quyền, hắn hận ngay lúc này không thể giết chết tên tà Thần đáng ghét kia.
Nàng nhìn hắn, nhận ra một tia ghen tức qua ánh mắt kia, nàng nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang xiết chặt của hắn. Chút hơi ấm từ tay nàng truyền đến mới khiến hắn hơi thả lỏng đôi chút.
Hình ảnh nàng và tên Tà Thần biến mất, tiếp sau đó lại hiện lên hình ảnh khác. Hắn đang đi dạo trong ngự hoa viên, đi bên cạnh còn có Tần công công và Trương Phi. Từ xa có một nữ nhân một thân y phục sang trọng tiến đến, trên tay nữ nhân này còn đang ôm một đứa bé khoảng chừng hai tháng tuổi.
Sự xuất hiện của nữ nhân này khiến sắc mặt của hắn âm trầm chuyển thành dịu dàng và ôn nhu. Hắn đưa tay ôm lấy đứa bé trên tay rồi lại ôm nữ nhân vào lòng, cả nhà ba người bên nhau hạnh phúc.
Tâm nàng chợt quặn thắt, nếu như ông trời cho nàng cơ hội, nếu như số phận không quá nhiệt ngã thì có lẽ hắn và nàng sẽ là một gia đình hạnh phúc như thế. Giọt nước mắt rơi xuống trong vô thức, rất nhanh nàng đưa tay gạt đi.
Tất cả thay đổi của nàng hắn đều nhìn thấy, ngay cả giọt nước mắt trong suốt ấy. Hơn ai hết bọn họ phải trấn tĩnh, nhất định không để những điều vừa hiện lên ảnh hưởng. Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên bờ môi căng mọng hơi run rẩy, chỉ một cái chạm nhẹ cũng đủ để hòa tan những bất an trong lòng. Ánh mắt nàng lại trở nên lãnh đạm như trước, nguyên thủy không pha tạp chút ý niệm nào khác.
Mặt hồ tiếp tục biến hóa, các hình ảnh liên tiếp được lướt qua. Lúc này trên mặt hồ lại hiện ra hình ảnh một đôi uyên ương. Nam tử nắm chặt tay nữ tử bay trên cánh đồng hoa dài vô tận, hoa lung linh với đủ mọi màu sắc, từng đàn bướm bay dập dờn đùa nghịch trên tóc nữ tử vẽ thành bức tranh tuyệt đẹp.
Mọi người đều hiểu rằng cảnh đẹp như vậy chính là liều thuốc độc khơi gợi lòng đố kỵ của con người. Kim Phụng đang nắm chặt tay Kim Long bỗng nhiên hất mạnh một cái.
– Đồ rồng chết thối tha, ngươi từng hứa sẽ dẫn ta đi trên cánh đồng hoa lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thực hiện, lúc đầu ta còn tưởng do ngươi vô tâm ai ngờ không phải vậy, tất cả đều vì ngươi đã dành hết cho ả Khổng Tước kia rồi! Ta ghét ngươi!
Kim Phụng tính khí nóng nảy nên rất dễ bị những chuyện như vậy kích động, mà Kim Long cũng không giữ được bình tĩnh nên đã có tranh chấp xảy ra.
– Chim chết, ngươi có bị thiểu năng không, đã biết đây là bẫy rồi còn tin!
– Ai biết đó là bẫy hay sự thật ngươi và ả ta đã vui vẻ như thế. Ngụy biện!
Một đôi uyên ương số khổ!
Trước tình hình căng thẳng như vậy Trương Phi chỉ còn biết cầm thật chặt tay Tiểu Thanh, thì thầm một câu.
– Tiểu Thanh, lát nữa có gì xảy ra nàng nhất định không được tin là thật nghe chưa?
Tiểu Thanh gật đầu nhẹ một cái, cố giữ tâm bình tĩnh, tránh để những ảo ảnh đánh lừa, một khi tâm tình trở nên dao động thì ý chí cảnh giác cũng sẽ giảm dần.
Mặt hồ phẳng lặng bỗng nhiên gợn sóng, dần dần những ngọn sóng nhỏ li di trở nên hung dữ, mỗi ngọn sóng vươn mình lao đến phía mọi người như những con quái vật muốn nuốt gọn con mồi ngay trước mặt.
Ngọn lớn vùi ngọn bé, tất cả nối tiếp nhau không ngừng nghỉ. Ngọn sóng hung dữ nhất cao đến vài chục thước, màu bạc lấp lánh phản chiếu ánh nắng mặt trời khiến người ta lóa mắt. Trên đỉnh ngọn sóng dần dần hiện rõ dáng dấp một nam nhân mặc y phục màu lam, mái tóc phất phơ phiêu dật giữa biển nước mênh mông. Nam tử nở một nụ cười quỷ quyệt lộ ra vẻ bí hiểm, tay phất nhẹ bắn vô số giọt nước ánh bạc về phía đối phương.
Tất cả diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt, không gian ngập tràn ý chết chóc và hủy diệt.
Nguy hiểm cận kề càng làm con người ta cẩn trọng hơn, mọi người vận khinh công xoay người né tránh đòn tấn công của Thủy hộ pháp. Những giọt nước bạc lấp lánh chạm nhẹ đến nơi nào thì nơi đó lập tức nổ tung, nếu không may để chúng chạm vào da thịt e rằng hậu quả khó lường.
Nàng đã từng giao đấu với Thủy hộ pháp hai lần nhưng cũng chỉ có một lần chứng kiến loại võ công này của hắn, lần đó hắn xuất hiện ở Tuyết Sơn cứu Lãnh Tuyết, lúc giao đấu hắn chỉ dừng ở mức dùng nước mưa làm vũ khí uy lực đã ghê gớm, thật không ngờ hôm nay hắn lại cao hơn một bậc sử dụng nước bạc này.
Đòn tấn công liên tục giáng xuống dồn dập, nếu cứ duy trì như vậy bọn họ sẽ không thể cầm cự thêm được nữa.
Hắn dồn nội lực đánh một đòn xuyên qua thân thể Thủy hộ pháp nhưng tất cả không có tác dụng, nếu hắn đoán không lầm thì đó không phải thân xác thực của Thủy hộ pháp mà chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Thủy hộ pháp ngầm quan sát trận chiến từ xa, thông qua ảo ảnh trên ngọn sóng để ra đòn tấn công, nhận thấy mọi đòn tấn công của hắn đều không th