XtGem Forum catalog
Khi hoàng hậu nổi giận!!!

Khi hoàng hậu nổi giận!!!

Tác giả: Tử Dạ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327375

Bình chọn: 8.00/10/737 lượt.

g ít, nếu không nhanh chóng rời khỏi đây thì một lúc sau viện binh của chúng kéo đến hắn chỉ còn nước mất mạng.

Ở một nơi cách đó không xa – Xuân Mãn lâu.

– Tiểu Hồng, một tháng nay Tiểu Bạch dạy muội kiếm pháp cùng với kinh công muội luyện tới đâu rồi?

Người đang nói chuyện với Tiểu Hồng chính là lão đại của Nhật Song Hội – Hoa ma ma. Trước khi Tiểu Thanh và Tiểu Yến lên Tuyết Sơn đã giao Tiểu Hồng lại cho lão đại chăm sóc. Tiểu Hồng được hai người dẫn đến Xuân Mãn Lâu lúc đầu có chút kinh ngạc nhưng khi biết được nàng chính là chủ nhân ở đây ên đã an tâm phần nào, mà Hoa ma ma sau khi tiếp nhận Tiểu Hồng thì nảy sinh ý định dạy cho Tiểu Hồng võ công phòng thân.

– Hoa tỉ, muội vẫn chăm chỉ luyện tập, dưới sự hướng dẫn của Tiểu Bạch kinh công của muội đã khá hơn rồi. Tỉ yên tâm muội nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của tỉ. Hiện tại đã khuya, muội xin phép trở về.

Hoa ma ma gật đầu đồng ý cho Tiểu Hồng trở về, hiện tại đã khuya, nơi ở của Tiểu Hồng lại ở cách xa nơi này. Hơn nữa võ công của Tiểu Hồng còn kém chưa thể tự bảo vệ mình được.

– Vậy muội hãy về đi, sáng ngày mai ta sẽ nói Tiểu Bạch dạy muội chiêu thức mới.

Tiểu Hồng nhanh chóng rời Xuân Mãn lâu đi về phía tây kinh thành. Trời lúc này đã khuya, cả đoạn đường đều chìm trong bóng tối, không hiểu sao mọi ngày có nhiều đèn thắp sáng như vậy mà hôm nay một ngọn đèn cũng không có.

Trực giác mách bảo Tiểu Hồng phải bước đi thật nhanh qua đoạn đường này vì vậy đôi chân cô gia tăng tốc độ hết sức có thể tiến về phía trước. Đã đi rất lâu nhưng phía trước vẫn là một mảnh đen ngòm, Tiểu Hồng đan chặt hai tay mình vào nhau để bản thân không bị nỗi sợ hãi ngự trị, trong đầu không khỏi nảy ra ý nghĩ “Lúc này mà có một bóng trắng nhảy ra chắc chết mất”.

Một cơn gió lạnh thổi qua làm những chiếc lá trên cành khẽ đập vào nhau kêu phành phạch. Cảm giác như có cái gì đó hơi lạnh ở sống lưng khiến Tiểu Hồng không dám quay đầu lại nhìn phía sau.

Cuối cùng cũng nhìn thấy một ngọn đèn sáng le lói ở phía xa. Ánh sáng phát ra từ ngọn đèn le lói và yếu ớt tưởng chừng như bị bóng đêm đen ngòm nuốt chửng. Tiểu Hồng thở phào nhẹ nhõm “Phù, cuối cùng cũng có đèn. Dù hơi tối một chút nhưng có còn hơn không”.

Một cơn gió nhẹ nữa thổi qua rợn tóc gáy, lần này trong không khí có lẫn cái mùi gì đó tanh tanh. Đột nhiên phía trước có tiếng động nhẹ, Tiểu Hồng vui mừng tiến lên phía trước vì nghĩ rằng có ai đó cũng đi khuya giống mình, nếu bây giờ có người đi cùng thì quá tốt.

Trái với những gì suy nghĩ, hiện lên trước mắt Tiểu Hồng là một bóng trắng, tóc tai rối bù, trên mặt còn có vô số vết máu, trong tay cầm một trường kiếm dính đầy máu tươi . Người này đích thị là ác ma đến từ địa ngục. Chỉ cần nghĩ đến vậy chân tay Tiểu Hồng đã cứng ngắc không còn nghe theo sự điều khiển của bản thân nữa, một tiếng hét chói tai vô thức thoát ra từ miệng.

– Ma!!!!!!!!!!!!

Phong Mạc Vũ dùng chút sức lực cuối cùng thoát ly bản thân khỏi nơi vừa xảy ra giao đấu. Hiện tại hắn rất yếu nếu đám sát thủ truy tìm ra tung tích của hắn thì xem như hắn đã nắm chắc phần gặp mặt Diêm vương. Hắn đã đi một đoạn đường khá dài tuy nhiên vẫn không gặp được người nào để xin giúp đỡ. Nhận thấy người trước mặt là một cô nương, lúc này Phong Mạc Vũ mới thở nhẹ nhõm, thoát ra vài từ rồi ngã xuống.

– Ta không phải…..ma……….

Thấy hắn đột nhiên lên tiếng khiến ý thức của Tiểu Hồng mới hồi phục đôi chút. Đây rõ ràng là tiếng một nam nhân, lại còn đang rất yếu nữa, hắn ta bị thương nặng như vậy mà bản thân cô lại làm ngơ sau ngày chỉ sợ hồn ma hắn ta về đeo bám cô thôi. Nghĩ vậy Tiểu Hồng đành bước đến phía hắn thật chậm, miệng không ngừng đọc thần chú “nam mô a di đà phật, lạy phật Quan thế âm Bồ Tát, xin người hãy phù hộ cho con”.

Khi đến gần rồi Tiểu Hồng mới dùng chân đá khẽ vào chân hắn.

– Này! này. Ngươi mau tỉnh dậy, nằm đây sẽ bị cảm lạnh chết mất.

Gọi mãi nhưng không thấy hắn trả lời Tiểu Hồng đành ngồi xuống cạnh hắn đỡ hắn dậy. Thật không ngờ người này bị thương nặng đến thế, trên cánh tay trái còn có một vết chém rất sâu, nếu không cầm máu kịp thời e là sẽ mất mạng.

Giờ đã khuya nên không còn tiệm thuốc nào mở cửa nữa, Tiểu Hồng đành cõng hắn về nhà của mình để cầm máu.

– Ta nói ngươi hôm nay may mắn mới gặp được ta nếu không ngươi chắc chắn sẽ mất mạng. Mà ngươi là cái giống gì sao nặng quá vậy.

Khó khăn lắm Tiểu Hồng mới mang được Phong Mạc Vũ về tới nhà. Khuôn mặt Phong Mạc Vũ đầy những vết thương lớn nhỏ, có những nơi vết thương lớn hơn máu còn chảy rả rich thấm đẫm một bên tóc.

“Thật tình, không biết ngươi ăn ở thất đức ra sao mà bị hạ thủ như vậy. Hazz”.

Lúc này Tiểu Hồng mới lấy khăn lau sạch vết máu trên người và trên mặt hắn, đắp thuốc vào vết thương trên vai hắn rồi băng bó lại.

Kỳ thật từ nhỏ đến lớn Tiểu Hồng chưa từng cởi y phục cho nam nhân, đây là lần đầu tiên nên có chút bối rối.

– Vị huynh đài, tình thế cấp bách nên ta đành mạo phạm, nếu sau này có tỉnh lại đừng có bắt ta chịu trách nhiệm với huynh là được.

Cũng may trong một tháng ở Xuân Mãn lâu, Hoa ma ma đã dạy cho Tiểu