Insane
Khi hoàng hậu nổi giận!!!

Khi hoàng hậu nổi giận!!!

Tác giả: Tử Dạ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327391

Bình chọn: 7.5.00/10/739 lượt.

àm sao. Vết thương của người này rất nặng hiện tại phải nằm tĩnh dưỡng ít nhất vài tuần, hắn cũng vừa nói hắn không có nhà nếu cô nhẫn tâm đuổi hắn đi chẳng phải là dồn hắn vào chỗ chết. Nhưng giữ lại hắn cũng không thể, hắn tốt xấu thế nào không ai biết được ngộ nhỡ hắn nổi tâm bất chính thì với mấy chiêu thức võ công quèn của cô chắc chắn không thoát được.

Một người lăn lộn trên chiến trường nhiều năm như Phong Mạc Vũ rất nhanh đã biết tiểu cô nương trước mặt đang nghĩ gì, xem ra cần phải bỏ thêm chút công sức nữa mới có thể khiến cô nương này đồng ý thu nhận hắn ở lại.

Phong Mạc Vũ gắng gượng thân mình đứng dậy, trên mặt hắn thể hiện rõ quyết tâm không chịu khuất phục những cơn đau đớn quằn quại. Một vầng mồ hôi ướt đẫm trên trán càng làm khuôn mặt vốn đã trắng bệch trở nên yếu ớt vô cùng, miệng vết thương vừa mới tạm thời không ứa ra máu bởi vì những động tác cố gắng của hắn mà nứt toác, máu tươi tiếp tục rỉ ra in dấu dưới mặt sàn.

– Ngươi không cần cử động mạnh như vậy, tạm thời ngươi cứ ở lại chỗ này, ta sẽ không đuổi ngươi đi nữa…

Tiểu Hồng vốn là cô nương lương thiện nên không có cách nào làm ngơ với tình trạng của hắn. Dù sao hắn đã thành ra cái bộ dạng như vậy rồi, có nổi tâm bất chính cũng không thể làm gì được. “Xem như tích chút phúc đức cho tiểu thư ở trên trời vậy”.

Khó khăn lắm Tiểu Hồng mới đỡ được thân hình cao lớn của Phong Mạc Vũ lên giường, nhìn những vết thương lớn nhỏ đang rỉ máu trên người hắn cô liền trừng mắt làm ra vẻ mặt hung dữ.

– Ngươi thấy chưa, ta lại phải băng bó lại. Lần sau ngươi còn hành động tùy tiện như vậy thì mặc ngươi mất máu mà chết, nghe chưa.

Sau khi băng bó xong cho Phong Mạc Vũ, Tiểu Hồng để hắn ở trong phòng rồi rời khỏi. Từ đầu đến cuối Phong Mạc Vũ chỉ giữ im lặng không nói bất cứ một lời nào, để mặc tiểu cô nương này muốn làm gì thì làm, chỉ cần mục đích đạt được những chuyện khác hắn tuyệt nhiên không quan tâm.

– Hai ngươi còn ở trên đó làm gì, không mau xuất hiện.

Phong Mạc Vũ vừa dứt lời đã thấy hai thân ảnh tiến vào phòng, hai người họ có tướng mạo cao lớn, nước da ngăm đen, khuôn mặt mang theo vài tầng sát khí vừa nhìn đã biết đây là hai cao thủ được huấn luyện đặc biệt.

– Tham kiến vương gia, hạ thần lo việc không chu toàn hại vương gia chút nữa mất mạng, mong người định tội.

Phong Mạc Vũ không có bất cứ thay đổi nào trên khuôn mặt, chỉ phất tay nhẹ ra hiệu cho hai người họ đứng dậy. Tuy trên người mang rất nhiều vết thương lớn nhỏ nhưng vẫn không thể khiến vẻ uy nghi lãnh huyết của hắn giảm bớt.

– Tung tin đồn ta gặp chuyện không may hiện không rõ sống chết. Liên lạc với Trương Phi tướng quân, phái năm cao thủ đệ nhất của Phong Long hội hành thích Ngọc Hoan thừa tướng, chỗ dựa của lão ta là Sát Huyết sơn trang đã sớm bị hoàng thượng tiêu diệt nên não cũng không thể vẫy vùng lâu thêm được đâu. Vào cung gặp thái hậu, truyền lời của ta tới người, xin người hãy gửi tâm thư đến những tướng lĩnh đang đi theo Ngọc Hoan thừa tướng, có thể chiêu binh thì chiêu binh, hạn chế đổ máu.

– Thần tuân mệnh, nhưng vương gia người đang trọng thương nên bí mật trở về Phong Long hội trị thương, người ở lại nơi này chúng thần không an tâm.

Bọn họ không hiểu vì sao vương gia lại quyết định ở lại đây, thậm chí còn giở thủ đoạn để tiểu cô nương này thu nhận mình. Với thế lực của Ngọc Hoan thừa tướng muốn tìm ra nơi này chỉ là chuyện sớm muộn, vương ở nơi này quả thực không an toàn.

Bên ngoài có tiếng động, cả ba người đều sớm cảnh giác, mãi đến khi nghe thấy giọng nói của Tiểu Hồng cất lên bọn họ mới thả lỏng người một chút. Phong Mạc Vũ trừng mắt nhìn hai tên thuộc hạ trước mặt, nói bọn tọ to gan dám tò mò chuyện của hắn cũng không oan uổng.

– Hai ngươi còn không mau đi!

Hai người nhìn nhau trao gửi đến đối phương ánh mắt đã hiểu. Chuyện vương không muốn về có thể hiểu được, dù sao vương cũng đã từng kháng chỉ sống chết không chịu nạp ái nữ của Đinh bộ thượng thư làm phi, nhất quyết thủ thân như ngọc, hiện tại tâm tình vương thay đổi họ cũng nên tác thành cho người.

– Xú nam nhân, ta vừa nghe thấy tiếng người ở trong này, đừng nói với ta ngươi bị mắc chứng bệnh tâm thần thích lảm nhảm một mình nhé.

Phong Mạc Vũ vừa kịp giấu đi sắc mặt lạnh lùng, thay vào đó là vẻ mặt ốm yếu khiến người ta nhìn thấy mà thương. Tiểu cô nương này càng lúc càng lớn mật, từ trước đến giờ chưa có nữ nhân nào dám gọi hắn là xú nam nhân hơn nữa còn dám nghi ngờ hắn bị mắc chứng bệnh tâm thần. Hắn đường đường là vương gia của Phong Thiên quốc, vạn nữ nhân thích, vạn nữ nhân mê, những cô nương đi theo hắn xếp thành hàng dài mà hắn còn chưa đếm xỉa đến. Xưa nay chỉ cho phép hắn chê bai người khác chứ tuyệt đối không cho phép ai có ý chê bai hắn.

“Hừ! ta nhịn. Để xem sau này ta tính sổ với cô nương như thế nào?”

Tiểu Hồng thổi cho chén cháo nguội đi một chút sau đó đặt vào tay hắn.

– Ngươi ăn đi.

Ngửi thấy mùi cháo bốc ra bụng hắn bắt đầu phát ra những âm thanh khiếm nhã. Ba ngày ba đêm từ Giang Châu trở về kinh thành hắn chỉ ăn uống hết sức đơn giản, lại thêm nội thương nghiêm tr