Snack's 1967
Khi hoàng hậu nổi giận!!!

Khi hoàng hậu nổi giận!!!

Tác giả: Tử Dạ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326855

Bình chọn: 9.00/10/685 lượt.

àng không có đủ thời gian để thu xếp mọi chuyện cho Tiểu Hồng rồi….. nước mắt nàng tự nhiên rơi xuống hòa lẫn với màu những cánh anh đào Đang tung bay trong gió.

Hắn quay sang bất chợt nhìn thấy nàng rơi lệ trong lòng nổi lên một cỗ lo lắng.

– Dương nhi, nàng vì sao lại khóc?

Nàng cứ thế vùi sâu đầu vào trong ngực hắn. nàng không còn nhiều thời gian ở bên hắn nữa, liệu khi nàng ra đi hắn sẽ ra sao đây. Nàng chỉ lặng im trong vòng tay hắn như một nữ nhi yếu đuối cần được yêu che chở.

– Không có gì, vì ta cảm động quá thôi………….

Hắn lấy tay lau khô những giọt lệ nóng hổi đang rơi trên đôi mi kia, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng.

– Dương nhi, nàng đồng ý gả cho ta không???

Đương nhiên là nàng đồng ý, cả đời này nàng chỉ mong được ở cạnh hắn, nhưng hắn và nàng chỉ e có duyên không phận…….

– Ta……

– Nàng không muốn gả cho ta sao?

– Không, ta muốn, chỉ có điều……….

Hắn lại một lần nữa hôn nhẹ lên trán nàng, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp.

– Đừng lo lắng gì cả Dương nhi, dù có chuyện gì đi nữa ta vẫn mãi chỉ yêu mình nàng.

Nàng cảm thấy thật ấm áp, nàng mong rằng thời gian ngừng trôi để khoảnh khắc này sẽ mãi mãi tồn tại……

Chương 37: Đáng Bị Đánh!

Ngồi trên ghế mộc là hắc y nhân thập phần quỷ dị, đôi mắt lãnh huyết như băng toát ra sát khí như tu la đến từ địa ngục. Khuôn mặt bị che khuất phân nửa bởi chiếc mặt nạ sắt càng làm tăng thêm vài phần khí thế bức người. Nam nhân khoác trên mình bộ hắc bào đưa ánh mắt lạnh lẽo quét qua nguồn sáng độc nhất trong phòng gian tối, cây nến cỏn con tỏa ra ánh sáng heo hút tưởng chừng như bị lọt thỏm vào mảnh không u tịch. Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, người vừa bước chân vào chứng kiến một cảnh trước mắt bèn lặng im hít vào một ngụm khí lạnh để định thần.

– Giáo chủ, người tìm hạ nhân có gì cần phân phó.

Hắc y nhân vẫn duy trì dáng bộ, ánh mắt thủy chung chỉ toát ra một tia sắc nhọn. Con ngươi đen kiên định hướng đến người đang quỳ trước mặt, thanh âm vang lên lạnh thấu tâm can.

– Hôm nay Thổ hộ pháp sẽ ra tay, để tránh xảy ra sự việc ngoài ý muốn, ngươi hãy đến Tuyết Sơn yểm trợ. Lần này nhất định phải lấy được tấm bản đồ quân sự của Phong Thiên quốc.

– Tuân lệnh chủ nhân.

Thủy hộ pháp nhanh chóng rời khỏi, còn lại một mình hắc y nhân trong phòng. Người này không biết từ bao giờ đã nắm chặt tay vào thanh vịn của ghế mộc, rất nhanh có thể nhìn thấu hận ý trong con ngươi lãnh khốc kia.

Trên đường trở về phòng hắn và nàng bắt gặp một bóng đen đang chạy tới. Người này vì mải nhìn theo bóng người phía sau mà không hề để ý phía trước liền đâm sầm vào nàng. Nhận thấy có người tên áo đen liền đánh một chưởng thật mạnh về phía trước, trường kiếm vung lên hung hăng đâm về phía nàng.

Nàng nhẹ nhàng vận khinh công bay lên cao tránh né đòn của hắn, lúc này hai người phía sau cũng đuổi tới nơi.

– Lãnh Tuyết, ngươi mau giao lại bí kiếp Bách Nhật Thần công và Phong Hỏa chưởng ra đây cho sư phụ. Niệm tình ngươi đã theo ta từ nhỏ sẽ tha cho ngươi một con đường sống.

“Thì ra hai người đuổi theo sau là sư bá và gia gia, họ đang tính làm gì vậy. Lý nào họ đã biết Lãnh Tuyết là người của Sát Huyết sơn trang mà lại để lọt bí kiếp Bách Nhật Thần công và Phong Hỏa chưởng vào tay ả? Chắc chắn gia gia lại đang bày trò gì”. Nàng đã phần nào hiểu được ý đồ của gia gia nên chọn cách im lặng.

– Sư phụ, người thứ lỗi. Con không thể giao trả lại hai quyển bí kiếp này được. Vừa rồi lúc ăn cơm con đã bỏ vào thức ăn của mỗi người một ít Huyết Đà Man, chỉ một ít phút nữa thôi tất cả mọi người sẽ không còn vận được nội công nữa. Ha ha, con sẽ không làm hại ai……ngoại trừ ả.

Lãnh Tuyết chỉ thẳng tay vào mặt nàng cười lớn, con ngươi nổi lên ý thâm độc.

– Ả họ Hoàng kia, hôm nay ta nhất định không tha cho ngươi! Lúc xưa ngay từ lúc ngươi xuất hiện đã nhận được sự quan tâm của tất cả mọi người, từ lúc đó ta thề sẽ không đội trời chung cùng ngươi. Nếu ngươi biết điều thì đã không nên quay trở lại, chỉ có điều bây giờ ngươi hối hận cũng đã muộn.

Lúc này độc tính phát tác, hắn, hỏa vương, gia gia đều lần lượt ngã xuống đất. Đương nhiên nàng cũng phải giả vờ trúng độc để góp vui chứ. Lãnh Tuyết ta bước thật chậm về phía nàng, một tay dùng nội lực bóp mạnh vào cổ nàng khiến nàng thở không thông.

– Con tiện nhân này, ngươi có điểm gì hơn ta mà được tất cả mọi người quan tâm chứ. Đáng hận nhất là ngươi lại dám cướp đi Thiên Kỳ ca ca của ta. Hôm nay ta sẽ rạch vài đường trên khuôn mặt này để xem Thiên Kỳ ca còn yêu ngươi nữa không.

Lãnh Tuyết lấy ra từ trong người một thanh chủy thủ sắc bén đặt lên gần sát mặt nàng mà nàng thì vẫn mở trừng mắt nhìn hắn không hề tỏ ra một tia sợ hãi. Hắn thấy Lãnh Tuyết hành động như vậy tâm không khỏi lo lắng hướng Lãnh Tuyết quát lớn.

– Tuyết nhi, muội không được phép làm hại nàng. Từ trước đến nay ta luôn coi muội là muội muội tốt, ta hứa sẽ chăm sóc và bảo vệ muội, nhưng muội tuyệt đối không được ra tay với Dương nhi.

Lãnh Tuyết nghe thấy hắn nói thế tâm lại càng tức giận nhiều hơn, bàn tay cũng gia tăng lực đạo.

– Ha ha ha. Muội muội tốt ư? Ta không mu