
muốn đi về phía ốc đảo ấy
Cô ngồi vào trong xe của anh: “Trong khoảng thời gian này anh không bận gì sao?”
“Bận chứ”
Chu Gia Trạch hiển nhiên biết cô hỏi như vậy là có nguyên nhân, trên mặt mỉm cười mang theo chút giảo hoạt:
“Cho dù bận cũng phải sắp xếp, người so với công việc còn quan trọng hơn, không phải sao?”
Nhâm Niệm cố tình quay đầu đi, giả vờ không nghe thấy lời của anh: “Mau lái xe đi, sắp cản trở giao thông rồi kìa”
Bọn họ cùng đi ăn cơm nhưng cũng không dồn hết tâm trí để chọn địa điểm, chỉ là nhìn thấy gì sẽ vào ăn nấy, cũng không quan tâm có phải quán ven đường hay không? Ngược lại Nhâm Niệm rất thích phương thức này.
Chung quanh có rất nhiều học sinh tụ lại một chỗ, vừa nói chuyện vừa ăn
Nhâm Niệm chưa được hưởng thụ hết khoảng thời gian đại học, trong tiềm thức cũng hơi tiếc nuối, nhìn thấy đám sinh viên tự do tự tại, trên mặt cũng hiện lên vẻ hâm mộ, Chu Gia Trạch quan sát cô vài lần, nhịn không được lắc đầu:
“Đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa, trước mặt em không phải có anh chàng đẹp trai sao?”
“Tự kỷ”
Anh biết cô ăn cơm thường thích có một loại đồ uống bên cạnh, Chu Gia Trạch đã mua cho cô một chai mirinda vị đào. Trong khoảng thời gian này, cô rất thích mùi vị này, cũng thuận tiện nói với anh nguyên nhân vì sao. Lúc trước cô uống mirinda rót vào trong ly, cả ly sẽ bị nhuộm thành màu xanh biết. Mặc dù loại này màu trắng có bỏ thêm chất phụ gia khác, nhưng vì là màu trắng mang lại cho người ta cảm giác khỏe mạnh, hơn nữa kiểu dáng của chai cũng đẹp hơn so với trước kia
Nhâm Niệm nhận lấy cái chai, sau khi uống vài ngụm thì đậy nắp lại, dùng sức lắc lắc chai cho đến khi trong chai nổi lên vô số bọt khí thì cô mới dừng lại, mở nắp chai ra để bọt khí tuôn ra ngoài, sau đó lại đóng nắp lại tiếp tục lắc, động tác như thế cứ lặp lại nhiều lần
Chu Gia Trạch nhìn thấy thế nói: “Nếu như người sản xuất thấy em làm vậy chắc cũng phải khóc luôn?”
Nhâm Niệm nói: “Anh không biết cứ uống như vậy sẽ không tốt sao?”
“Anh thấy em làm như vậy mới không đúng” Chu Gia Trạch lộ ra nụ cười bất đắc dĩ nói: “Em mau ăn đi, cơm trong chén cũng chưa động đến”
Nói xong, anh lấy chai mirinda giúp cô lắc lắc
Nhâm Niệm cầm lấy đôi đũa, vừa trở đồ nướng vừa cúi đầu ăn cơm, lúc cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy phương pháp lắc chai của anh còn thông minh hơn cô, anh chủ động lấy tay để lên nắp chai, sau đó lắc mạnh vài cái, bọt khí trong chai lấp đầy mọi ngóc ngách trong chai… Không biết vì sao cô cảm thấy ngọt ngào, đây là người đàn ông trong lòng cô, là người cô đã lựa chọn
Sau khi ăn xong đồ nướng, Chu Gia Trạch không nói tiếng nào đã dẫn cô đi, cô cũng không hỏi chỉ đi theo phía sau anh. Tầm mắt của cô dừng ở trên bàn tay anh đang nắm lấy tay cô, cô biết trong khoảng thời gian này anh đối với cô rất tốt, nhưng giữa bọn họ chưa bao giờ loại bỏ cảm giác xa lạ vô hình, ví dụ như bọn họ chưa từng làm động tác thân mật, ngay cả nắm tay cũng không có
Lúc đi đến cổng đại học, cô mới buồn bực nói:
“Tại sao lại dẫn em đến chỗ này?”
“Cái gì gọi là mang em đến, chỉ là đột nhiên anh muốn hồi tưởng lại chuyện xưa mà thôi”
Nhâm Niệm bĩu môi, cố tình đưa nay nhéo lòng bàn tay anh một cái, Chu Gia Trạch giả bộ trốn tránh, hoàn toàn không giống với một người đàn ông thành công trong công việc, lại giống một thiếu niên hiếu động nhanh nhẹn
Nhâm Niệm đuổi theo, anh lại càng trốn tránh lợi hại hơn
Chu Gia Trạch cũng không mang cô đi dạo trong trường đại học, cho dù đây là trường cũ của anh, ngày trước Nhâm Niệm vẫn thường đến đây, hết lần này đến lần khác chờ đợi, bọn họ có thể ngẫu nhiên gặp nhau hay không? Đáng tiếc là ngẫu nhiên ấy vĩnh viễn không có diễn ra, bởi vì chỉ có cô nhìn anh thấy anh, còn anh mãi mãi không nhìn thấy cô
Trường đại học này có một điểm đặc sắc, chính là trong trường có một rạp chiếu phim loại nhỏ được các sinh viên vô cùng yêu thích, tuy rằng chiếu phim đều là điện ảnh
Chu Gia Trạch rất hăng hái mua một một lon coca và một hộp bỏng ngô, nhìn anh bận rộn cô không khỏi cắn răng, một người đàn ông như vậy, cô nhìn đám sinh viên đang xếp hàng đông đúc nhưng anh lại dẫn theo cô chen chúc qua đám đông, thận trọng như thế làm sao cô không thích anh cho được?
Có nữ sinh bên cạnh kéo kéo bạn trai của mình:
“Anh nhìn xem bạn trai người ta, đối với bạn gái của mình chu đáo biết bao, hoàn toàn đối lập với anh…”
Người con trai ấy không biết trả lời như thế nào, Nhâm Niệm đột nhiên nở nụ cười, Chu Gia Trạch ôm coca và bỏng ngô quay lại nhìn cô cười vui vẻ. Ánh mắt híp thành vầng trăng nhỏ, khuôn mặt trắng bốc hơi phiếm hồng, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy hóa ra cười cũng có hương vị như thế. Có thể cảm giác được một chút ngọt ngào
Nhâm Niệm tiến lên nhận lấy hộp bỏng ngô: “Hôm nay anh rất tự giác có muốn được khen thưởng một chút hay không?’
Chu Gia Trạch thuận thế gõ cái trán của cô một cái: “Muốn khích lệ anh thì cứ nói rõ, anh bảo đảm sẽ không cười em”
Bây giờ đề tài phim điện ảnh thanh xuân vườn trường đang nóng, đại đa số sinh viên đều mua vé, phim điện ảnh tên là “Mối tình đầu”.
Cô đã từng xe