Duck hunt
Không thể quên em (Yulsic)

Không thể quên em (Yulsic)

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3214641

Bình chọn: 7.00/10/1464 lượt.

ãi không quên được vẻ mặt chân thành của anh khi nói câu nói ấy, trang trọng và linh thiêng.

Cô cứ ngỡ hôm ấy chỉ là mình cô đang diễn màn độc xướng, không ngờ anh cũng theo vào trong.

Lãnh đạm, có lúc không phải là vô tình, chỉ là một công cụ để tránh bị tổn thương.

Chim ngố của cô là người như thế, nội tâm và rụt rè.

Đúng rồi, hôm đó vì quá đau nên không nhìn kỹ hình xăm trên người anh, cô phải đi xem sư phụ xăm mình đã xăm con cá của cô thành hình dạng nào.

Kéo quần áo ngay ngắn, với mái tóc chưa kịp khô, cô vội vàng chạy đến căn phòng nhỏ đối diện.

“A Phi, anh ngủ rồi sao?”, Tang Du dè dặt đẩy cánh cửa, bên trong tối đen như mực.

“… Ưm…”, Thẩm Tiên Phi ừ ừ khe khẽ. Lúc về phố tây không chú ý giữ ấm nên cảm lạnh ba ngày rồi, bây giờ đầu vẫn còn nặng trĩu, anh đã ngủ từ nãy. Anh gượng dậy, đưa tay mò đèn tường, thấy Tang Du mặc áo ngủ mỏng manh, chỉ khoác áo ngoài đứng ở cửa, anh cau mày, “Em muốn cảm lạnh giống anh à? Vào đây”.

“Vâng”, Tang Du chà xát tay, hà hơi rồi vào trong phòng, đóng cửa lại, quỳ xuống chiếc chiếu, nhìn anh vẻ mong chờ, “A Phi, em muốn xem thử hình xăm trên người anh”.

Vì không thích mùa đông bật máy điều hóa nên trong phòng Thẩm Tiên Phi lạnh như bắc cực. Anh sờ tay Tang Du, lạnh ngắt, không nghĩ ngợi gì, anh kéo cô vào chăn ấm áp, bọc cô lại kỹ càng rồi mở máy điều hòa lên.

Tuy không phải là lần đầu thân mật như thế, nhưng là lần đầu họ cùng nằm trên một giường, trong cùng một tấm chăn.

Vòng tay ấm áp của anh đúng là thoải mái quá.

“Hình như anh bị cảm nặng lắm, uống thuốc chưa?”, Tang Du cười híp mắt.

“Ừ”, Thẩm Tiên Phi ôm cô, dựa nửa người vào gối.

“À thì… lúc nãy trong phòng em có nhìn hình xăm trên người mình, hình như rất thú vị. Từ lúc xăm xong đến giờ, em chưa nhìn thấy con cá trên người anh là hình thù gì nữa, nên muốn đến xem thử ấy mà” Tang Du nghiêng đều nhìn Thẩm Tiên Phi đang nhắm mắt, cắn môi, “Hình như anh cảm nặng quá, anh không khỏe nên để hôm khác em xem vậy”.

Tang Du định đi thì bị Thẩm Tiên Phi giữ lại.

Gượng ngồi lên, Thẩm Tiên Phi rút từ ngăn kéo bàn bên cạnh ra một chiếc đèn pin, đưa cho Tang Du, quay lưng lại, uốn người rồi khan giọng bảo: “Lạnh, đừng bật đèn, cầm đèn pin soi sẽ thấy rõ hơn Khoác chăn cho ấm vào”.

“Ồ”

Run rẩy, Tang Du chậm rãi vén áo ngủ của Thẩm Tiên Phi lên, soi đèn pin vào phần thắt lưng của anh, ở đó là một con cá nhiệt đới rất đáng yêu. Đang liền sẹo lại như cô, một cảm giác ấm áp khó tả lan tỏa trong tim, cô đưa tay sờ con cá ấy, làn da ấm nóng dưới hàn tay cô rất thô ráp, không bóng mịn tí nào.

Trong tích tắc ngón tay hơi lạnh của Tang Du chạm vào phần eo của Thẩm Tiên Phi, cơ thể anh hơi run lên, sau đó anh cảm nhận thấy hơi ấm từ lòng bàn tay xuyên qua làn da, như đốt nóng toàn thân anh.

Tang Du úp cả lòng bàn tay lên con cá, khẽ nói: “A Phi, như thế này thì con cá sẽ nằm trong lòng bàn tay em, khi tay em rời đi, em sẽ giao con cá này cho anh, anh nhất định phải giữ gìn, bảo vệ nó thật kỹ nhé”.

Dưới ánh đèn tường mờ nhòa, Thẩm Tiên Phi từ từ quay đầu lại, nhìn Tang Du với vẻ mặt nghiêm túc, trong ánh đèn có thể nhìn thấy cô đang cúi nhìn xuống. Đưa tay giữ lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo tay cô đến trứơc ngực mình, anh quay lại, đối mặt với cô.

Cô từ từ ngước lên, trong đôi mắt trong veo ấy có một thứ gì đó ấm áp như muốn làm tan chảy người nhìn vào đó.

Anh đưa tay lên, những ngón tay thon dài cọ xát trên má cô, dần dần ra phía sau cô, trượt xuống theo mái tóc, lặp đi lặp lại nhiều lần như thế.

“Hôm nay em tắm xong, quên sấy tóc rồi”, cô cười ngốc nghếch, nhìn vào đôi mắt mơ màng của anh, “Anh vẫn ổn chứ?”.

Dừng lại, tay trái Thẩm Tiên Phi choàng ra sau lưng cô, kéo cô sát lại gần, tay phải luồn vào tóc cô, giữ lấy gáy và kéo cô lại gần.

Mọi cảm xúc của Tang Du đều rơi vào trong mắt anh.

Nhìn Thẩm Tiên Phi với gò má đỏ hồng, tim cô đập thình thịch không ngừng, da anh nóng quá, hơn nữa ánh mắt cũng khác với thường ngày.

“A.. A Phi…”, Tang Du run rầy gọi anh.

“Hử?”, khi cô chưa kịp phản ứng, đôi môi nóng bỏng của anh đã hôn lên đôi môi đỏ mềm mại của cô.

Tế bào toàn thân chưa bao giờ nhạy cảm như thế, chỉ những đụng chạm từ môi và lưỡi đã gần như khiến Tang Du nghẹt thở, anh cũng chưa bao giờ hôn cô giống như hôm nay. Anh ôm cô trong tay, đôi tay choàng rất chặt, như muốn cô hòa tan vào cơ thể mình vậy.

Đèn pin đã rơi xuống tự bao giờ, hai tay không biết đặt đâu, cô đành bám lấy cổ anh, dần dần, dưới nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt của anh, cơ thể cô bắt đầu thả lỏng, như mạch nước xuân, hoàn toàn tan chảy vào nụ hôn ấy.

Đột nhiên, cô kêu “Ối” một tiếng.

Trọng tâm đã mất, cô bị anh đè xuống duới, lưng chạm vào chiếu cứng, tuy có chăn nhưng vẫn rất đau, đặc biệt là nơi xăm mình.

Hơi thở nặng nè lởn vỏn bên tai, cố nén đau, Tang Du quay lại thì thấy Thẩm Tiên Phi đang nhắm nghiền mắt, gương mặt anh chỉ cách cô một tí, hai người đang hôn nhau say đắm, anh bỗng dừng lại bất động trên người cô.

Cô căng thẳng đưa tay vỗ vỗ lưng anh, kêu lên: “A Phi, anh không sao chứ?”.

“Ừ… ”, Thẩm Tiên Phi lật người lại, ôm cô thậ