
quấy rối.”
Tần Tiểu Mạn lại tiếp tục hoa si đi sờ tay của cô “An An chắc là cậu có học qua Piano, tay của cậu thật sựu rất đẹp, mảnh mai thon dài, giống như màu xanh miết.”
Ngô Mạch lại không nhịn được nhô đầu ra châm chọc: “Tần Tiểu Mạn cậu đủ rồi đó, gần đây không có đọc tiểu thuyết nữa sao, tay giống như xanh miết, xanh biếc , có thể đẹp sao?”
Tần Tiểu Mạn bĩu môi: “Không học thức, A Mạch tớ thấy được tiểu Mễ Mễ( tiểu meo meo, các bạn tự hiểu nhé) của cậu rồi !”
“A, bỉ ổi!” Ngô Mạch hét lên một tiếng, rụt đầu về, sau đó lấy chăn che kín đầu, một lúc sau lại truyền đến giọng nói ai oán của cô “Tớ hận các cậu.”
Bốn nữ sinh trong phòng 902, An Nhiên là người cao nhất 1m73, Tần Tiểu Mạn hơi thấp hơn một chút nhưng khi mang giầy cao gót vào cũng vượt qua 1m70, chiều cao của Lương Chi Vi cũng không khác biệt lắm so với Tần Tiểu Mạn, nhưng cô ấy dám mang giầy cao gót chạy khắp nơi, còn Ngô Mạch xinh xắn lanh lợi nhất, nhưng cô không chỉ thấp, ngực cũng nhỏ, cô vẫn luôn ai oán, rõ ràng An Nhiên là gầy nhất, tại sao ngực của cô lại tốt như vậy, còn là cúp C.
Lần ra ngoài này An Nhiên chủ yếu là đi mua quần áo cùng với Tần Tiểu Mạn, ngày nghỉ nên xe buýt chật chội không chịu nổi, hai người ra khỏi trường liền đi đến quảng trường Ginza.
“An An, cậu nói tớ ruốt cuộc thích hợp với loại phong cách nào?” Ở trong siêu thị vòng vo nửa ngày, Tần Tiểu Mạn thử không ít quần áo, nhưng không có một cái nào làm cho cô ưng ý, cô sa sút tinh thần giơ một cái quần hoa trong tay lên “Tại sao loại quần áo trẻ trung này mặc trên người tớ lại trở nên giống như bác gái già!”
An Nhiên nhìn một chút, đi tới một gian khác, tháo xuống một cái váy màu hồng cao cổ không có tay đưa cho cô ấy “Thử cái này một chút.”
Tần Tiểu Mạn bĩu môi “Màu sáng như vậy, có phải có chút kiểu cách hay không?”
“Không thử một chút thì làm sao biết được, nhanh đi.” An Nhiên thúc giục cô ấy.
Năm phút sau, Tần Tiểu Mạn nhăn nhó xuất hiện, có chút ngượng ngùng kéo kéo vai “Không có tay đó, có phải cánh tay rất thô hay không?”
An Nhiên nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một vòng, gật đầu một cái: “Đẹp vô cùng.” Cô đi tới trước cái gương to, vỗ xuống lưng Tần Tiểu Mạn “Ưỡn ngực ngẩng đầu.”
Tần Tiểu Mạn nhìn chính mình trong gương, so sánh đối chiếu hai bên trái phải, cũng cảm thấy quả thật không tệ. Cũng là ánh mắt của An Nhiên tốt, váy rất vừa vặn với người, thoải mái hóng mát, chờ tới lúc trời nóng là có thể mặc đi ra ngoài.
Cô bán hàng nhiệt tình cười nói: “Cô gái đẹp, mặc cái này có thể tôn lên màu da của mình , đây là kiểu mới nhất của năm nay.” Cô mang theo chút kinh ngạc liếc nhìn An Nhiên “Chiếc váy mà cô ấy đang mặc là tác phẩm số lượng có hạn về mùa xuân của cúng tôi, cùng với cái này có đủ hệ liệt bốn mùa đó.”
Tần Tiểu Mạn lại nhìn gương, mong đợi hỏi cô bán hàng “Bộ quần áo này giá bao nhiêu?”
“Bộ váy này của chúng tôi không giảm giá, nhưng có phiếu giảm giá sẽ được giảm từ 600 xuống 300, chị có thể mang nó đến quầy thu ngân để thanh toán.” Cô bán hàng cười híp mắt nói giá tiền.
Tần Tiểu Mạn nhăn nhó, nhỏ giọng nói với An Nhiên: “Thật là đắt, bằng một tháng tiền lương của mẹ tớ.”
An Nhiên sửng sốt, cô quả thật không có suy tính đến giá tiền.
Tần Tiểu Mạn cầm lấy áo khoác từ trong khuỷu tay của cô “Tớ đi thay lại.”
“Không cần thay, rất đẹp, lấy cái này đi.” Một giọng nói đàn ông dễ nghe vang lên ở sau lưng bọn họ, An Nhiên rõ ràng nghe thấy âm thanh kinh ngạc của nhân viên bán hàng.
Tần Tiểu Mạn kinh ngạc nhìn Cố Lãng đứng ở trước mắt, lời nói cũng có chút không lưu loát : “Anh . . . . . . Tại sao anh lại ở nơi này?”
Cố Lãng cười sảng khoái đến mặt mày cong cong: “Anh làm sao lại không thể ở nơi này, hả?”Anh giơ tay, rất tự nhiên nhéo gương mặt của Tần Tiểu Mạn “Tăng cân hả?”
“Anh mới mập!” Tần Tiểu Mạn bất mãn chà xát mặt của mình, cô vội lôi kéo An Nhiên giới thiệu “An An, đây là của tớ. . . . . . Ừ, hàng xóm của tớ, anh ấy tên là Cố Lãng. Ba mẹ anh ấy là đồng nghiệp với ba mẹ tớ, cùng làm chung một công ty, nhà anh ấy ở phía đối diện với nhà tớ.”
“Chào em.” Cố Lãng cười rất thuần lương.
“Chào anh.” An Nhiên ôn hoà đáp lời, không để ý đến anh đưa tay ra.
Cố Lãng thu tay về, khoác lên vai Tần Tiểu Mạn “Hôm nay anh rảnh, cùng em đi dạo một chút.”
Tần Tiểu Mạn chần chờ nhìn về phía An Nhiên, đã nói đi dạo phố cùng An An đi, nhưng là, hiếm khi Cố Lãng mới trở lại một lần, thật sự không hạ được quyết tâm cự tuyệt.
An Nhiên bắt gặp vẻ mặt rối rắm của cô ấy “Có người đi dạo cùng cậu, tớ liền đi về trước. Bái bai.”
“Ừ, ừ, An An chúng ta đi cùng đi, Cố Lãng anh ấy rất tốt.”
“Không cần, tớ có chút mệt mỏi, cậu đi dạo đi.” Trong lòng An Nhiên có cảm giác không tốt, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Cố Lãng đỡ vai Tần Tiểu Mạn đi qua, An Nhiên nghe được anh nhỏ giọng nói một câu: “Cửa chính ở dưới lầu một, Nam tử đang đợi em.”
An Nhiên đi xuống lầu một, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng đang đứng ở cửa chính.
Anh sải bước đi về phía cô, cô liền quay đầu chạy về hướng ngược lại. Trong cửa hàng dòng người liên tục chuyển động, dọc