
An Nhiên quay người lại, không khỏi cứng người tại chỗ, sau lưng cô, không ngờ lại là mẹ của Tô Nam và Hứa Mỹ Huệ.
Mẹ Tô giận đến tái xanh mặt. Tô Nam liên tục ba ngày không về nhà, trong thời gian này chỉ liên lạc qua tin nhắn. Gọi điện thoại cho anh cũng không nhận, bà liền nghĩ là phải chăng Tô Nam trở về tìm người phụ nữ này rồi. Bà thật sự nhớ con trai, liền mặt mo đến tìm người.
Từ sau khi biết Lâm Lâm không phải con gái ruột của Tô Nam, mẹ Tô có cảm giác như nuốt phải một con ruồi, thật ghê tởm. Con trai của bà là một người ưu tú cỡ nào, muốn kiểu phụ nữ như thế nào mà không có? Làm sao lại gặp phải một người như An Nhiên chứ……Nhớ tới chuyện này bà liền hận không thể đánh chết An Nhiên, để cho cô ta trở lại gieo họa cho con trai bảo bối của bà!
Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Hứa Mỹ Huệ đang loanh quanh ở dưới lầu nhà bà. Đối với loại phụ nữ như Hứa Mỹ Huệ, quyến rũ đàn ông đã kết hôn, mẹ Tô cũng coi thường. Hứa Mỹ Huệ thật sự rất tinh ranh, cái gì cũng đều lộ ra bên ngoài, tâm tư cũng không đứng đắn, đừng nói Tô Nam nhìn cô ta không vừa mắt, chính bà cũng không thể đồng ý cho người phụ nữ như vậy vào cửa nhà họ Tô.
Sau khi biết được thân thế của An Nhiên, ba Tô lại cố ý vận dụng quan hệ để điều tra một chút, đến lúc tra ra còn dọa hai người bọn họ giật mình. Ba An Nhiên thế nhưng không phải là người tốt. Đổi lại là người khác, thì mẹ Tô cũng sẽ không căm thù An Nhiên như vậy, nhưng mà đó lại là đứa con trai duy nhất của bà.
Vì để làm cho An Nhiên mất mặt, mẹ Tô cố ý để cho Hứa Mỹ Huệ người vẫn luôn muốn nghĩ biện pháp lấy lòng bà tới đây, nhất định phải mang con trai bà về nhà! Từ khi Tô Nam bằng lòng gặp gỡ Hứa Mỹ Huệ, cũng nói nên anh không hài lòng đối với An Nhiên, mẹ Tô khẳng định, Tô Nam và An Nhiên hai người này sống cùng nhau, sẽ không thể lâu dài! Nhìn xem, hiện tại sự tình trở nên như vậy?
Phát hiện An Nhiên cùng Nam Tịch Tuyệt vô cùng thân mật như vậy, mẹ Tô thật sự bị chọc tức, người con dâu này mới ra khỏi nhà mấy ngày liền quyến rũ người đàn ông khác! Thật là làm mất mặt con trai bảo bối của bà!
Mẹ Tô nhìn sắc mặt trắng bệch của An Nhiên, tức giận đến tay run rẩy chỉ về phía cô cả nửa ngày, “Hừ” một tiếng liền xoay người rời đi. Nhìn thế này, thì con trai bà cũng sẽ không ở chỗ này. Mẹ Tô đau lòng cho Tô Nam, nước mắt liền chảy ra. Tô Nam thực sự là một đứa con ngoan, làm sao tâm tình lại hồ đồ đi muốn một người phụ nữ như vậy. Ban đầu không nên cho phép anh đến học tại trường đại học A, cái trường học tồi tàn đó cũng đều dạy hư con trai! Trong lòng mẹ Tô trách móc, nhưng cũng không có biện pháp nào cả.
“Bác gái, bác gái, bác đừng đi!” An Nhiên đuổi theo mấy bước, chắn trước mặt mẹ Tô, cô muốn nói với mẹ Tô về chuyện tình của Tô Nam, ngăn lại rồi lại không biết nói thế nào, chẳng lẽ lại nói Tô Nam bị bắt cóc rồi? Như vậy Nam Tịch Tuyệt làm thế nào?
Cô nói chuyện quanh co, mặt lúc đỏ lúc trắng, càng nhìn lại càng khiến mẹ Tô thêm chán ghét. Đây không phải chính là bộ dạng sau khi vụng trộm lại không có cách nào ngụy biện sao? Mẹ Tô bùng nổ tức giận, liền hung hăng cho An Nhiên một cái tát, “Đây là cô nợ Nam Nam nhà tôi! Mau đem theo đứa con hoang của cô cút khỏi thành phố C, nếu không con gái cô không chỉ là chuyện không được học ở nhà trẻ nữa đâu!”
Mẹ Tô nổi giận đùng đùng rời đi. Vốn dĩ bà dựa vào quan hệ đuổi Lâm Lâm ra khỏi nhà trẻ còn có chút đau lòng, bây giờ xem ra cũng không cần nữa rồi, người phụ nữ như vậy cũng không dạy dỗ ra đứa bé đáng yêu, sớm muộn cũng bị đuổi đi thôi!
“Tiểu Nhiên!” Nam Tịch Tuyệt mới vừa rồi không có kéo cô để cho cô tránh khỏi bị tát một cái, nhìn cô bị đánh, trong lòng vừa tức vừa thương. Để những túi thức ăn vừa mua lên trên mặt đất liền hướng tới chỗ cô thổi thổi cho cô, “Không đau không đau, anh thổi cho em một chút.”
Tựa như khi còn bé cô ngủ không yên giấc, anh cũng dỗ dành cô như thế. Khi đó cô vẫn còn là một cô bé mập mạp, vẫn cậu bé Nam Tịch Tuyệt mang bộ mặt tỉnh bơ như vậy dỗ dành cô.
An Nhiên cắn môi cố gắng chịu đựng, không muốn khóc đến mất mặt trước Hứa Mỹ Huệ.
Hứa Mỹ Huệ nhìn Nam Tịch Tuyệt cùng An Nhiên, đột nhiên cảm thấy thật không có ý nghĩa gì. Vốn dĩ mục đích cô tới đây là muốn nhục nhã An Nhiên, thế nhưng, người đàn ông bên cạnh cô kia là thế nào? Quả thực là …… quá chói mắt. Cô vì sao còn muốn nhặt là người mà người ta không cần nữa?
Sau khi về đến nhà, trong lòng An Nhiên vẫn không dễ chịu. Cô càng nghĩ càng nhớ Lâm Lâm.
Nam Tịch Tuyệt bôi một chút thuốc lên mặt cho cô, liền đi vào phòng bếp nấu cơm. Trước tiên anh nấu nước gừng cho cô nhìn cô uống hết, rồi mới vào phòng bếp làm thức ăn.
An Nhiên ở trong phòng khách ngây người một lát, cũng đi vào phòng bếp, từ phía sau ôm lấy Nam Tịch Tuyệt, “Thả Tô Nam ra, nói lời xin lỗi với anh ấy. Chúng ta thật có lỗi với anh ấy.”
“……Được.”
“Khi nào chúng ta trở về, em rất nhớ con gái.”
“Ngày mai liền đi.” Nam Tịch Tuyệt đổ thức ăn trong nồi ra, quay người lại ôm lấy cô, “……Ngày mai sẽ trở về.”
“Ừ.”
An Nhiên nghe thấy tiếng di động trong phòng khách, nghe tiếng: “Là