
h nào để thích hắn.
Nhập Hồng muốn giúp An Nhiên kiểm tra những thứ cần thiết, lại không yên tâm đem hành lý mà cô đã sắp xếp cũng mở ra nhìn một lần.
Nhập Hồng muốn giúp An Nhiên kiểm tra những thứ cần thiết, lại không yên tâm đem hành lý mà cô đã sắp xếp mở ra nhìn một lần.
“Để mẹ xem, buổi tối các con cũng có hoạt động, nhất định phải nhớ mặc quần dài, cẩn thận rắn độc cắn, mang theo nhiều bột hùng hoàng một chút( bột có màu vàng dùng làm thuốc có thể giải độc). Đồ lót lấy thêm hai bộ, ở chỗ đó tắm rửa cũng không dễ dàng. Đèn bin cầm tay mang chưa? . . . . . .”
“Mẹ, con chỉ đi một tuần, mẹ nhét quá nhiều rồi.” An Nhiên không để cho Nhập Hồng gia tăng thêm đồ đạc của cô.
Nhập Hồng nhìn hai bên một chút vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, “Đúng rồi, cầm cái đệm chống ẩm trong nhà đi. Trong rừng rậm ẩm ướt nặng, có thể dễ bị phong thấp. Cái đệm này có thể gấp lại không chiếm nhiều diện tích, cầm theo cũng không đáng ngại!”
An Nhiên không vui, “Những thứ này anh Nam đều sẽ chuẩn bị, con chỉ mang theo ít đồ dùng là được. Có thiếu gì thì ở cửa công viên đều có bán.”
Tuy là nói như vậy, mặc dù An Nhiên đã tự mình len lén ném vợi đồ ra, nhưng sáng sớm ngày hôm sau lúc ra cửa, cô vẫn còn có thêm hai túi đeo lưng lớn. Một cõng, một xách theo, cật lực vô cùng.
Nhập Hồng đưa cô và Khâu Thiếu Trạch lên xe, dặn dò bác Trần lái xe chú ý an toàn, lúc này mới không yên tâm vẫy tay từ biệt.
Khâu Thiếu Trạch chỉ có một cái ba lô đeo lưng liền cười nhạo An Nhiên cả một đường, “Không biết còn tưởng rằng em đi chạy nạn.”
Mọi người đang tập hợp trước cửa trường học, trừ An Nhiên, những người còn lại đều là trang bị nhẹ nhàng xuất trận. Cô không thèm để ý đến sự ngăn cản của bác Trần, đem hai túi lớn mà Nhập Hồng chuẩn bị, giản lược thành một cái túi.
An Nhiên cùng Nam Cung Yến, bạn trai Nam Cung Yến, còn có một nam sinh tóc màu nâu khác sẽ cùng một tổ. Người dẫn đội bọn họ chính là Nam Cung Quân Như, điều này làm cho An Nhiên cảm thấy còn có thể tiếp nhận.
Bởi vì nhân viên y tế đi ở phía trong, cho nên cô nhìn thấy Trương Nghiên. Trương Nghiên thật sự đã thay đổi rất lớn, cô dùng tiếng anh lưu loát để trao đổi với các đội viên khác , mặc dù chỉ mặc áo khoác trắng giản dị cùng giày thể thao, rất vừa vặn với dáng người nhưng không còn cái hơi thở quê mùa như trước nữa, ngược lại khắp nơi đều toát ra nét tinh sảo đẹp đẽ.
Đúng vậy, lúc trước cô ấy làm hướng dẫn viên du lịch cũng không cẩu thả chút nào, hiện tại khẳng định phải lợi hại hơn. An Nhiên nhìn nụ cười sáng lạn của Trương Nghiên, không khỏi có chút ghen tỵ. Cô ta lúc nào cũng có cười được như vậy, thật đáng ghét!
Cùng cô nhìn chăm chăm Trương Nghiên không tha, còn có Nam Cung Yến ngồi ở phía sau cô. Tính tình của Nam Cung Yến luôn không tốt, hơn nữa hôm nay đặc biệt bùng nổ, dọa tên bạn trai to con ngồi co rúm lại ở một bên không dám lên tiếng.
Nam sinh tóc nâu ngồi bên cạnh An Nhiên, bị An Nhiên nói chỗ này đã có người ngồi, chuyển đến chỗ khác ngồi đi, vẻ mặt rất uất ức.
“Nếu nơi này không có ai, tôi liền ngồi chỗ này.” Khâu Thiếu Trạch lười biếng ngồi xuống, còn duỗi lưng một cái.
“Tránh ra, đây không phải chỗ dành cho anh.” An Nhiên đẩy hắn ra.
Khâu Thiếu Trạch giả bộ vô tội: “Thế nhưng trong xe không còn chỗ nào trống nữa, mọi người đều đã đến đông đủ, em định để anh đi chỗ nào?”
An Nhiên nhìn về hàng phía sau, phát hiện Nam Tịch Tuyệt đã ngồi xuống hàng cuối cùng, chỗ bên cạnh anh là Trương Nghiên. Cô nhất thời giống như quả bóng bị xì hơi, ỉu xìu ngồi trên ghế không động đậy được nữa.
Khâu Thiếu Trạch nhỏ giọng nói: ” Không phải trước mặt tôi, em luôn có phẩm chất ưu việt sao, biết rõ Nam Tịch Tuyệt đã có bạn gái còn mò mẫm dính vào làm gì?”
An Nhiên nắm chặt quả đấm, từ trong kẽ răng nặn ra câu: “Câm miệng!”
Xe buýt chạy không nhanh, dễ dàng để bọn họ thưởng thức phong cảnh trên cả đường đi. An Nhiên lại không có cái tâm tình này, chủ yếu là Khâu Thiếu Trạch một mực dùng ngôn ngữ trêu chọc cô. Cô giận đến mức bấm rất nhiều vết đỏ trên cánh tay hắn.
“Nhiên Nhiên, cho em xem chuyện thú vị.” Khâu Thiếu Trạch chỉ chỉ phía sau, “Không nhìn em sẽ phải hối hận.”
Lúc này đã gần đến hai giờ chiều, sự náo nhiệt trong xe đã dịu xuống không ít, có rất nhiều người cũng vùi ở chỗ ngồi ngủ gà ngủ gật, mấy giọng nói cũng thả rất nhẹ. Hàng cuối cùng, Nam Cung Quân Như ngồi cùng một chỗ với Trương Nghiên, hai người bọn họ đang hôn nhau. Bên cạnh, Nam Tịch Tuyệt đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đợi đến khi hai người họ tách ra, hai gò má của Trương Nghiên đã ửng đỏ còn không quên hướng An Nhiên nghịch ngợm nháy nháy mắt.
Một cỗ cảm giác rung động từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu. Đây là chuyện gì xảy ra?
Xe ở trên cao sườn núi, Khâu Thiếu Trạch đem An Nhiên lôi trở lại chỗ ngồi của cô, lại phát hiện cô đang phát run, khóe môi giễu cợt dương lên: “Kích động thành ra như vậy sao?”
An Nhiên nhanh chóng phân tích, Nam Tịch Tuyệt cùng Trương Nghiên chia tay? Chỉ là, Trương Nghiên vốn là bạn gái của Nam Cung Quân Như ? Không đúng, ngày đó rõ ràng chính miệng anh nói