
ng Mèo nhỏ đến chỗ tôi.”
Mộ Tây Đình nghe thấy thế trong lòng hơi kinh hãi.
Đi theo Mạnh Hi Tông nhiều năm như vậy, bên cạnh anh ta chưa bao giờ có phụ nữ. Ngày đó Mạnh Hi Tông dùng sức mạnh đối với Tô Di nhưng anh ta cũng chỉ cho rằng đó là để trừng phạt.
Nghe đồn Mạnh Hi Tông từng là một lính đánh thuê, trải qua quá trình gian nan lên đến vị trí Tổng tư lệnh, thu nạp tất cả những người lưu vong trong phạm vi ba nghìn năm ánh sáng vào trong đội lính đánh thuê. Có thể tưởng tượng quá trình đó khó khăn đến mức nào. Mà có lần lão đại của anh ta lại nói “Tô Di giống như Lão đại năm xưa”, có lẽ vì thế Mộ Tây Đình hiểu được tại sao Lão đại đối tốt với cô ấy như thế.
Nhưng hôm nay, Lão đại lại mở miệng yêu cầu đưa Mèo con chỗ mình.
“Cô ấy không trở lại cùng Lý Tích Trung.” Mộ Tây Đình nói.
Mạnh Hi Tông rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Có cần đi tìm cô ấy không”
Mạnh Hi Tông lẳng lặng nói “không cần. Cô ấy nếu như muốn tự do thì để cô ấy tự do vài tháng.”
“Vậy có cần mang tới mấy người phụ nữ khác không?”
“Không cần”
Trong thời gian này, lính đánh thuê thoải mái vui chơi, chờ đợt. Lãnh thổ của liên minh cũng vẫn trong giai đoạn hòa bình.
Từ khi hiệp định ngày đó có hiệu lực, bản đồ lãnh thổ của Liên Minh loài người vẫn không thay đổi. Vẫn thống nhất năm hành tinh lớn, không gian phòng ngự được bố trí vững vàng như cũ.
Một tháng sau, một tin tức lan truyền làm dân thường Liên minh vô cùng phấn chấn, đó là Lính đánh thuê hung tàn đã đầu hàng Liên minh. Tổng thống Liên minh trực tiếp thừa nhận, đem Thành phố Tự do làm nơi cư trú cho Lính đánh thuê. Hơn nữa còn khẳng định, có quân đội lính đánh thuê thì thực lực của Liên Minh càng trở nên hùng mạnh.
Một buổi sáng, Chính phủ cùng quân đội của Liên Minh lặng lẽ rời khỏi thành phố Tự do, giới thượng lưu giàu có thì chi trả phí sau đó rời đi theo quân đội. Dân thường thì vẫn được cư trú tại nơi đang ở.
Cục trưởng cục trị an Thương Chủy được thăng chức Thị trưởng Thành phố Tự Do, liên kết với quân đội dưới trướng của Mạnh Hi Tông, cùng nhau biến Thành phố Tự Do trở thành nơi đóng quân của quân đội.
Thời gian trước, Trùng dịch bộc phát, Liên minh tổng kết có 134 người bị lây nhiễm, toàn bộ bị lây nhiễm là do người từ Tinh cầu Ôn Toa mang theo mầm bệnh đi nơi khác. Cuối cùng, toàn bộ người bị lây nhiễm đều bị giết một cách bí mật.
Trùng tộc bồi thường rất lớn, ngoài tiền vàng, thậm chí còn nhường quyền khai thác khoáng sản tại hai tinh cầu dồi dào tài nguyên. Đền bù như vậy khiến cho loài người vui sướng phát điên. Tình hữu nghị giữa Liên minh loài người Trùng tộc sau đó càng thêm khăng khít, hiệp nghị hòa bình càng thêm vững chắc.
Mà Tô Di đang ở trên chiến hạm Chiến Hoàng, đọc được tin tức này chỉ cảm thấy hoảng hốt, kinh sợ.
Cuối cùng cô cũng chỉ thở dài một tiếng, buông tờ báo xuống. Cô mặc đồ du hành vũ trụ đi về phía boong tàu.
“Tiểu Mèo Hoang” Nghe thấy tân đội trưởng đội không quân ra lệnh, “Mang theo mấy người mới đi tuần.”
“Vâng” Cô nhìn lại mấy người mới nhập ngũ ở phía sau nói “Đi theo tôi.”
Cô điều khiển Báo Săn trôi lững lờ trong không gian. Yên lặng nhìn mấy người lính mới nhập ngũ đang khó khăn bay nghiêng ngả trong không gian, suy nghĩ của cô lại bay tận nơi nào.
Cô lựa chọn ở lại đây.
Cô không hận anh ta, cũng không còn sợ anh ta. Cô thậm chí thi thoảng còn nhớ tới anh, nhớ tới ngày đó, anh ôm cô giữa không gian phóng xạ cao, sắc mặt nhợt nhạt, thiếu sức sống giống như ma quỷ, nhưng vẫn kiên định cứu sống cô.
Nhưng lý trí cho cô biết, anh ta không phải người tốt, ở bên cạnh anh ta rất nguy hiểm, cô sẽ tuyệt nhiên cắt đứt mọi liên hệ với anh ta.
Mục tiêu của cô là tìm kiếm Trái Đất, cô nhất định phải tìm lại được cha mẹ cô, tìm được đường về nhà.
Cô có một ý niệm, mặc dù không nhận thức rõ ràng là gì, chỉ biết nó cứ thôi thúc cô phải rời khỏi nơi đây.
Cho dù cô sẽ gặp Mạnh Hi Tông, cho dù cô sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay anh ta, nhưng cô vẫn muốn mình có một thân phận bình đẳng, có ý trí và suy nghĩ tự do.
Cô không muốn làm vật cưng để anh ta độc chiếm, coi cô là món đồ có cũng được, không có cũng không sao.
Chương 21: Trả thù lính đánh thuê
Nửa năm sau.
Một chiếc máy bay chiến đấu Báo Săn được trang bị đầy đủ các động cơ, lẳng lặng đáp xuống một tiểu hành tinh. Thoạt nhìn chỉ giống như một vật cực kỳ bé nhỏ nhô ra ngoài hành tinh.
Nhị Cầu là một gã lính đánh thuê láu cá lão luyện, thân hình cao lớn, diện mạo nhã nhặn có khí chất, tuổi không đến ba mươi. Thực ra anh ta là một kẻ tử tù ở thành phố Hòa Bình, sau khi vượt ngục thì gia nhập lực lượng lính đánh thuê, từ đây càng thêm phách lối kiêu ngạo. Lúc này anh ta đang ngồi ở vị trí điều khiển chính của Báo Săn, nhìn chằm chằm mục tiêu trên rađa, khóe miệng hiện lên nụ cười đắc ý.
Ngồi ở vị trí điều khiển phụ là một chàng trai trẻ tên là Tiểu Hắc, mới gia nhập lính đánh thuê chưa đến hai năm, có khuôn mặt thật thà và tay chân nhanh nhẹn. Anh ta lo lắng hỏi: “Trung Úy, như vậy thật sự có thể câu được cá lớn sao?”
Nhị Cầu bí hiểm đáp: “Không phải là cá lớn, mà là c