XtGem Forum catalog
Kính Vạn Hoa: Thám Tử Nghiệp Dư – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Thám Tử Nghiệp Dư – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323010

Bình chọn: 7.5.00/10/301 lượt.

hỗ đó vậy?– Tao cũng chẳng biết!– Trời đất! Vậy chạy tới đó làm chi?- Tiểu Long chưng hửng, đôi chân chậm hẳn lại.Quý ròm tặc lưỡi:– Mày có nhớ câu thơ “Mây trắng về xuôi hai cây số” trên vai pho tượng không?– Nhớ.Mà sao?Quý ròm khịt mũi:– Câu đó có nghĩa là từ chỗ người đàn bà cho thuê phao “Bạch Vân” đi xuôi thêm hai cây số nữa sẽ gặp một cái gì đó.Mà đi xuôi tức là đi về phía rừng thông, hiểu chưa?Tiểu Long gật gù:– Thì ra vậy!Nhưng nó vẫn không kềm được băn khoăn:– Nhưng gặp “một cái gì đó” là gặp cái gì?– Bố ai biết được cái đó là cái gì! – Quý ròm nhún vai – Chính vì vậy nên tụi mình mới phải chạy tới đó tìm hiểu!Tiểu Long không hỏi nữa.Nó bặm môi chạy miết, phút chốc đã vượt lên trước Quý ròm.Ở đằng sau, Mạnh vừa chạy vừa phải đợi nhỏ Hạnh nên vẫn cách Quý ròm một quãng xa.Chạy một hồi tới rừng thông, Tiểu Long và Quý ròm bắt đầu đi chậm lại.Trong khi Tiểu Long vẫn tỉnh queo thì Quý ròm ôm ngực thở hổn ha hổn hển.Nó tưởng như trái tim nó văng mất đâu ở dọc đường.Mạnh và nhỏ Hạnh trờ tới, thấy Quý ròm đứng tựa lưng vô gốc cây, liền nhướn mắt hỏi:– Sao đứng đây?– Không đứng đây thì đứng đâu?Mệt gần chết!Quý ròm đáp, giọng xụi lơ.Rồi nó nhìn quanh:– Được hai cây số chưa nhỉ?Mạnh quay đầu nhìn ngược lại, ước lượng khoảng cách rồi chép miệng gật gù:– Khoảng hai cây! Nếu trật thì chỉ trật chút xíu thôi!Quý ròm khoát tay:– Vậy tụi mình tản ra đi tìm đi!– Tìm cái gì và tìm ở đâu?Ở đây chỉ toàn cây là cây, có gì đâu mà tìm?Mạnh gãi đầu hỏi lại ông anh.Mặc dù trên đường chạy tới nơi, nó đã được nhỏ Hạnh cắt nghĩa tỉ mỉ tại sao cả bọn phải dẫn xác xuống rừng thông, nhưng trước mệnh lệnh của Quý ròm, nó vẫn cảm thấy nhiệm vụ của cả bọn rất đỗi mơ hồ.– Nếu ở đây chỉ toàn cây thì tìm trên cây ấy! – Quý ròm hắng giọng – Biết đâu tụi mình chả tìm thấy một dấu vết nào đó ở trên cây!Khoảng mười măm phút sau, lời nói của Quý ròm không còn là sự phỏng đoán.Đang láo liên dòm dỏ các thân cây, Tiểu Long chợt hét toáng lên:– Đây rồi! Đây rồi tụi mày ơi!Cả bọn lập tức nhào lại chỗ Tiểu Long.Sững sững trước mặt nó là một cây thông cổ thụ cao lớn, tàng lá rậm rạp che mát cả một khoảng đất rộng.Cách mặt đất khoảng hai mét, thân cây bị vạt mất một mảng to bằng cuốn tập để lộ ra các thớ gỗ trắng.Chính cái mảng trắng đặc biệt này đã thu hút sự chú ý của Tiểu Long.Bọn trẻ nhón gót hồi hộp nhìn chăm chăm vào hình vẽ con chim hải âu đang xòe cánh trên chỗ vỏ cây bị gọt.Lần này, ngoài biểu tượng quen thuộc kia, bức mật mã của bọn người giấu mặt không hề có một chữ nào.Phía dưới cánh chim chỉ có một mũi tên chỉ hướng.Theo hướng mũi tên, bọn trẻ thoáng rùng mình khi nhìn thấy một tòa nhà hoang phế thấp thoáng ẩn hiện đằng sau khu rừng.Vẻ điêu tàn, tịch mịch của tòa nhà khiến đứa nào đứa nấy không rét mà run. Bọn trẻ đứng chôn chân tại chỗ một lúc lâu. Không ai nói với ai một tiếng nào.Những ngày vừa qua, cả bọn hăm hở truy lùng dấu vết của bọn người bí mật, từ chùa Phật nằm, Bạch dinh đến pho tượng Chúa trên Mũi Nghinh Phong, lang thang trên các đường phố ban ngày, xông vào sân khấu ca nhạc ban đêm… nhưng quả thật chưa rợn như tòa nhà kỳ bí này.Tiểu Long phá tan sự im lặng trước tiên.Nó ngọ nguậy đầu và thu nắm tay quệt mũi:– Nơi này vắng quá!Tiểu Long nói trổng không nhưng đứa nào cũng biết là nó ám chỉ tòa nhà.Hai đứa nhát gan nhất bọn là Quý ròm và nhỏ Hạnh đưa mắt nhìn nhau, vẻ nơm nớp.Đã vậy, Mạnh còn đế thêm:– Đây chắc là tòa lâu đài ma!– Đừng nói bá láp! Làm gì có ma với quỷ!Quý ròm sầm mặt, có vẻ nó muốn tự trấn an hơn là trách móc thằng em chuyên nói điều xúi quẩy. Rồi nó quay sang nhỏ Hạnh:– Giờ sao Hạnh?– Sao là sao?– Xông vô hay về?Trong thâm tâm, Quý ròm muốn bỏ về quách.Về nhà nằm tính kế khác, khi nào thật an toàn đâu vào đó rồi mới quay trở lại thám thính.Nhưng nó không muốn tự miệng mình đưa ra đề nghị đó, sợ Tiểu Long và nhất là thằng Mạnh lẻo mép kia châm chọc, chế nhạo.Quý ròm làm bộ hỏi nhỏ Hạnh, hy vọng nhỏ Hạnh vốn chẳng bạo dạn gì hơn mình sẽ nhanh nhẩu kêu gọi cả bọn rút lui.Nào ngờ nhỏ Hạnh trả lời trớt quớt:– Xông vô chứ! Chẳng lẽ cất công tới đây rồi lại bỏ về?– Bộ Hạnh không sợ ma sao?Đang lộn ruột trước câu trả lời ngoài dự liệu của nhỏ Hạnh, Quý ròm buột miệng hỏi, quên béng mất trước đây chưa tới một phút nó vừa nạt nộ thằng Mạnh về ba cái chuyện ma quỷ “bá láp”.– Ma quỷ gì ở đây! Tòa nhà này chỉ là sào huyệt của bọn người kia thôi!Nhỏ Hạnh đáp, giọng cố trấn tĩnh.Nó không tin ma quỷ, nhưng khung cảnh vắng vẻ của tòa nhà vẫn khiến lồng ngực nó không ngớt phập phồng.– À, đúng rồi! – Mạnh lại bô bô – Đây chỉ là người ta thôi! Ma gì mà biết vẽ đường, biết làm thơ, lại thuộc cả nhạc Trịnh Công Sơn nữa!Mạnh đúng là đứa a dua.Khi nãy bảo có ma, bây giờ bảo không có ma, quay ngoắt 1800 vậy mà nó cứ tỉnh khô, không đỏ mặt một tí ti.Nhưng đang lúc “tình hình căng thẳng”, Quý ròm không thèm chấp.Nó khụt khịt mũi:– Vậy tụi mình xông đại vô hén?Không đứa nào trả lời nhưng tám bàn chân tự động nhích lên.Tòa nhà dần dần hiện rõ trong tầm mắt bọn trẻ.Vẻ âm u kỳ bí của nó vẫn không giảm, ngược lại càng tăng thêm.Cả bọn v