
ổi, học trên Tùng một lớp, lại là con gái, đến trường chẳng bao giờ chơi chung nhưng khi về nhà, nhỏ Oanh và nhỏ Diệp đều xem Tùng thân thiết như một đứa em trai, lúc nào cũng sẵn lòng chiều chuộng những vòi vĩnh của Tùng.
Nhưng trước mặt Tùng lúc này, ngoài nhỏ Diệp và nhỏ Oanh còn có thêm một con nhỏ lạ hoắc nữa. Chính vì vậy mà khi nghe nhỏ Diệp hỏi, Tùng đã muốn phải gắng kềm lại.
– Tại bạn ấy gây sự trước chứ bộ! – Tùng sụt sịt đáp.
– Bạn ấy vô cớ đánh em à? – Nhỏ Diệp hỏi.
Tùng liếm môi:
– Không phải vậy! Bạn ấy không đánh!
Nhỏ Diệp tròn mắt:
– Như vậy nghĩa là sao?
Trước những câu “chất vấn” tới tấp của nhỏ Diệp, Tùng đâm lúng túng. Nó chẳng biết phải bắt đầu câu chuyện như thế nào.
Ðạt đứng cạnh thấy vậy, ngứa miệng thốt:
– Ðầu đuôi cũng tại môn tập làm văm mà ra!
Lời giải thích chẳng ra đầu ra đũa của Ðạt càng khiến mọi chuyện thêm tối mò.
Nhỏ Oanh nãy giờ không nói gì, nghe vậy bèn vọt miệng:
– Môn tập làm văn thì dính dáng gì ở đây?
– Dính dáng chứ sao không! – Ðạt khịt mũi, rồi nó hùng hồn tường thuật – Cô giáo ra đề tập làm văn tả con chó, bài của bạn Tùng đạt điểm cao nhất, được cô giáo khen ngợi và đem ra đọc trước lớp. Mấy bạn khác ghen tức liền đem chuyện của bạn Tùng méc với cô giáo!
– Méc chuyện gì? – Nhỏ Oanh và nhỏ Diệp cùng bật hỏi, câu chuyện của Ðạt khiến chúng thắc mắc quá xá. Cả nhỏ Thùy Vân vô can cũng há hốc miệng và tự động nhích lại gần.
Thấy người nghe quan tâm đến câu chuyện của mình, Ðạt khoái chí đến mức không để ý đến cái nhăn mặt đầy phật ý của Tùng. Nó kể tiếp bằng giọng hăm hở:
– Thì các bạn ấy méc chuyện bạn Tùng lấy bao ni-lông bịt mõm con Tai To, chuyện bạn Tùng cột lon thiếc kêu leng keng vào đuôi Tai To làm nó hoảng vía chạy cuống lên! Các bạn ấy bảo bạn Tùng không hề yêu thương con chó của mình như đã tả trong bài! Bạn Tùng nổi dóa lên, thế là sinh sự!
Trước vẻ mặt hau háu của ba vị thính giả, Ðạt hào hứng kể một lèo. Nó quên bẵng chính nó là người đã bày ra những trò quái ác đó.
Nghe xong, nhỏ Oanh và nhỏ Diệp ngẩn người ra nhìn Tùng:
– Ôi, sao em chơi ác thế?
– Ác gì đâu! Em chỉ đùa chơi một tí thôi mà!
Tùng làu bàu thanh minh. Rồi linh cảm hai bà chị đang đứng trước mặt nó cũng thuộc về cùng một phe với bọn thằng Nghị và nhỏ Cúc Phương, Tùng liền hắng giọng:
– Bọn em đi đây! Sắp có trống vào học rồi!
Nói xong, không đợi người đối diện có ý kiến, nó cầm tay Ðạt lôi tuột đi. Ba đứa con gái chỉ biết thộn mặt ngơ ngác trông theo.
Cuộc gặp gỡ “định mệnh” với nhỏ Oanh và nhỏ Diệp trên trường không ngờ lại trở thành “tai họa” đối với Tùng.
Với những chuyện như thế này, bọn con gái không thể nào giữ kín được. Ngay trưa hôm đó, nhỏ Diệp đã kể lại với Quý ròm, còn nhỏ Oanh kể lại với Tiểu Long.
Buổi chiều, khi đến kèm cho Tiểu Long học, nhỏ Hạnh liền biết tỏng hết những gì vừa xảy ra với thằng em mình ở trên trường.
Chiều tối, vừa về đến nhà, nhỏ Hạnh đã kêu Tùng ra.
– Giỏi nhỉ? Nhỏ Hạnh nheo mắt nhìn em, buông một câu gọn lỏn.
Tùng giật thót:
– Chị bảo giỏi gì cơ?
– Còn làm bộ làm tịch nữa hả? – Nhỏ Hạnh hừ giọng – Chả phải dạo này em giỏi đánh nhau với bạn là gì!
Câu nói của bà chị làm Tùng lạnh toát sống lưng. Thoạt đầu nó định chối biến nhưng sức nhớ chị mình vừa từ nhà nhỏ Oanh về, nó đâm xụi lơ:
– Tại bạn ấy chứ bộ! Ai bảo bạn ấy méc tội em với cô giáo!
Nhỏ Hạnh nghiêm nghị:
– Nhưng vấn đề là bạn ấy méc đúng không? Hay là bạn ấy bịa chuyện để nói xấu em?
– Tất nhiên là bạn ấy nói đúng! – Giọng Tùng xuôi xị – Nhưng…
– Em chả cần phải bào chữa! – Nhỏ Hạnh cắt ngang, rồi nó nói tiếp, giọng đe dọa – Chị sẽ kể chuyện này lại với ba mẹ!
– Chị đừng kể! – Mặt Tùng méo xệch – Ba mẹ mà biết em đánh nhau, em sẽ nhừ đòn mất!
– Em yên chí! Chị sẽ không méc ba mẹ về tội em đánh nhau đâu! Nhưng chị sẽ kể về chuyện em đã đối xử với con Tai To như thế nào!
Tùng nài nỉ:
– Chuyện này chị cũng đừng kể!
– Chị sẽ kể! – Nhỏ Hạnh nhún vai, giọng dứt khoát – Nếu chị không kể, con Tai To sẽ đến chết vì em mất!
– Chị chỉ nói! – Tùng phụng phịu – Em có làm gì đau đớn cho nó đâu!
Nhưng mặc cho Tùng van vỉ, lần này nhỏ Hạnh nhất quyết không bỏ qua. Nó kể tuốt tuột hết mọi chuyện với ba.
Tối đó, ba ngập ngừng bảo mẹ:
– Không ổn rồi em ạ!
– Gì cơ? – Mẹ không hiểu ba định nói gì.
Ba thở dài:
– Phải đem cho con Tai To đi thôi!
– Sao lại cho? – Mẹ ngạc nhiên – Nó đang sống yên ổn ở nhà ta kia mà?
Ba chép miệng:
– Ðó là em tưởng thế thôi!
– Sao lại tưởng? – Mẹ tròn mắt – Em chả hiểu gì cả!
– Như thế này này…
Ba “e hèm” một tiếng rồi chậm rãi thuật lại cho mẹ nghe những gì ba vừa biết về mối “quan hệ căng thẳng” giữa Tùng và Tai To. Kể xong, ba tặc lưỡi kết luận:
– Như vậy Tai To không thể tiếp tục ở lại đây được!
– Vấn đề nghiêm trọng đến thế ư? – Mẹ lộ vẻ băn khoăn.
– Dĩ nhiên rồi! – Ba bóp trán – Một đứa trẻ khi chưa học được cách yêu thương loài vật thì không nên sống chung với con Tai To!
Mẹ chớp mắt:
– Nhưng em nghĩ đây chỉ là trò đùa nghịch trẻ con đối với một con chó!