
g nhiều trà quá, nên lập tức hiểu ra ngay vấn đề, vội vàng nhảy đến kiểm tra tủ lạnh, nhưng thời gian gần đây tôi hay đi với La Lợi, Lưu Thụy Căn cũng bận, tôi cũng chỉ nhét vào tủ lạnh toàn thứ đơn giản như trứng gà, bắp cải, không hợp để dùng cho bây giờ lắm. Có một thứ duy nhất có thể dùng tạm, chính là xúc xích để trong ngăn đá tủ lạnh. Đó là quà Tết mà chị Vu đã phát cho tôi, tôi vội lấy ra hai cái, bật lửa to lên cho vào nồi hấp, sau đó liền vớt lấy nước mỡ do xúc xích chảy ra đó, đổ vào miệng Lưu Thụy Căn, sau đó cắt xúc xích ra thành từng khúc nhỏ, đút cho anh ăn.
Lưu Thụy Căn ăn được một cái, sau đó không muốn ăn nữa: “Phiêu Phiêu, anh đỡ nhiều rồi.”
“Thật không?”.
“Thật mà.” Tôi nhìn sắc mặt anh, quả nhiên hồng hào hơn lúc nãy một chút, nhưng vẫn có chút gì đó không yên tâm: “Ăn thêm một chút nữa đi.”
“Phiêu Phiêu, thật sự rất ngấy.”
Anh nói với vẻ tủi thân, tôi nổi điên lên: “Anh còn dám nói ngấy hả, có phải là anh không biết đâu, trà không được uống quá nhiều mà! Uống vào nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao?”.
“Anh…”
“Anh cái gì mà anh? Người ta có vợ làm gà nấu canh à ăn, còn anh thì sao? Nếu như hôm nay em không đến, có phải là anh đã thiệt mạng ở đây rồi không? Cảm thấy người không khỏe, còn không biết đường mà đến bệnh viện hả? Anh ba mươi tuổi rồi đấy, anh nghĩ anh mới mười ba tuổi hả? Cho dù là đứa trẻ mười ba tuổi cũng đã biết đau thì đến bệnh viện, cho dù là đứa bé ba tuổi khi đau cũng biết kêu mẹ. Anh thì được lắm, cảm thấy không ổn còn về nhà, trong nhà không có ai, anh chết mà cũng không biết tại sao mình lại chết nữa!”.
Tôi càng nói càng tức, còn cảm thấy sợ hãi nữa. Nếu như hôm nay tôi không tìm anh hỏi cho rõ ràng, nếu không, e là tôi đã nhờ La Lợi chở về nhà rồi. Mặc dù tôi quen nói chuyện qua điện thoại với anh, nhưng biết anh có việc, buổi tối cũng sẽ gửi tin nhắn cho anh.
Nếu như không gặp, bây giờ tôi không ở nơi này, thế thì, có lúc nào đến sáng mai tôi sẽ nhận được tin xấu không? Nghĩ đến đây, tôi rùng mình một cái, Lưu Thụy Căn vội vàng ôm lấy tôi: “Phiêu Phiêu, anh sai rồi, anh sai rồi, lần sau anh sẽ không dám như thế nữa.”
Anh ôm tôi chặt hơn, tôi không còn rùng mình nữa, ngẩn ngơ trong chốc lát: “Buông em ra.”
“Phiêu Phiêu…”
“Trong lòng em đang rất rối rắm, hôm nay em đến đây là có chuyện muốn hỏi anh, nhưng mà bây giờ em… Em cũng không hỏi nữa đâu, anh buông em ra, em đi rửa mặt.”
“Em sẽ không đi chứ?”.
“Em đi rồi, nhỡ khi anh có việc gì thì sao?”.
Anh buông tay ra, tôi đứng dậy, anh lại gọi theo tôi ở phía sau: “Phiêu Phiêu.”
Tôi quay đầu lại.
“Anh biết em muốn hỏi cái gì, Phiêu Phiêu, thực ra anh luôn muốn nói cho em biết, anh làm việc ở Hợp Nhuận.”
“Cái công ty đầu tư đó ư?”.
“Ừ. Việc đó… Ngày xưa anh có nói rồi, nhưng em không để ý, sau này anh phát hiện ra điều này, cho nên không nhắc lại nữa.” Nói đến đây anh cảm thấy ngại ngùng, “Khi mới bắt đầu, anh cứ thấy việc này cứ giống như khoe khoang thế nào ấy, không hay lắm, sau đó nữa, sau đó… muốn thử xem thế nào.”
“Thử cái gì.”
“Thử em.” Anh buột miệng nói, ngay sau đó anh cắn răng, “Nói thật, Phiêu Phiêu, vết thương lòng lần trước… quá sâu, cho nên anh luôn cảnh giác một chút với phụ nữ. Ngày đầu tiên quen em, anh đã nói với em như thế, bởi vì em an toàn. Nhưng sau đó thì không phải như thế nữa, anh thật sự đã thích em mất rồi.”
Nói đến đây, anh ngừng một lúc, tôi nghiêm mặt không nhìn anh.
“Khi đã thích rồi, những việc trước đây không để ý bỗng nhiên phải để ý. Anh rất sợ em sẽ thay đổi như cô ấy…”
“Là thế nào?”.
“… Tham vàng bỏ ngãi…”
“Cho nên anh muốn thử xem em có thể sống cực sống khổ với anh được không chứ gì?”.
Anh gật gật đầu, tôi ngẩng đầu nhìn trần nhà, ở trong góc tường, phía bên trên, còn có một vệt màu đen. Thực ra tôi không phải là người cuồng sạch sẽ, mặc dù cũng giống như đa số các bạn gái khác, cũng có hơi hướng yêu thích sự sạch sẽ, nhưng cũng không đến mức chịu không nổi một vết bẩn nào cả. Cho nên, cái vệt màu đen ấy, khi tôi phát hiện ra không còn sức để xử lý, đã giao nó lại cho Lưu Thụy Căn, mà Lưu Thụy Căn lại có đủ kiểu để đùn đẩy công việc này: “Ôi dào, đừng có nhìn vào đó là được. Được rồi được rồi được rồi, ngày mai anh làm.”
Đến tận bây giờ cái vệt đen vẫn còn ở đó, mà tôi cũng đã quen rồi. Bây giờ nhìn thấy nó, đột nhiên tôi có một kiểu cảm giác rất hoang đường. Lưu Thụy Căn đang thăm dò tôi, tất cả những thứ này, đều là giả dối ư?
“Cái chỗ đó…” Lưu Thụy Căn nhìn theo ánh mắt của tôi, “Phiêu Phiêu, anh thề ngày mai, không, bây giờ anh sẽ đi xử lý!”.
Nói rồi anh đứng dậy, bởi vì đứng dậy quá nhanh, suýt nữa thì té ngã, tôi nói: “Thực ra anh có rất nhiều tiền?”.
“Hả?”.
“Rốt cuộc là anh có bao nhiêu tiền?”.
“Anh không có bao nhiêu cả.” Nói xong, anh lại lập tức nói tiếp, “Thật đó, anh không lừa em chuyện tiền lương của anh, chỉ là anh còn có chút cổ phần, hơn nữa em cũng biết rồi đấy, tương lai phát triển của Hợp Nhuận là rất lớn, mặc dù anh làm bên mảng kĩ thuật, nhưng tương lai chắc chắn là ngày một tốt hơn.”
“Anh không có tiền?”.
“Cũng không phải là hoàn