
toàn không có, còn có một chút tiền tiết kiệm…”
“Thế rốt cuộc anh muốn thăm dò em cái gì?”. Tôi có chút bực mình, nói: “Nếu như anh giả nghèo, thế thì anh giả nghèo từ lúc nào hả? Có phải bắt đầu khi quen em không? Giả vờ rằng mình ở tại nơi này? Nhưng mà nếu như anh không nghèo, tại sao anh lại ở nơi này? Nếu như không phải anh giả vờ, anh lo lắng cái gì? Anh thăm dò cái gì hả?”.
“Phiêu Phiêu, Phiêu Phiêu.” Anh bước qua ôm lấy tôi, “Ngoan nào, ngoan nào, nghe anh nói đã. Anh không phải là người có tiền gì cho lắm, nhưng mà anh là nhân viên ở Hợp Nhuận, điều này có thể cộng thêm điểm cho anh, giống như viên chức vậy. Nhưng xét trên một vài phương diện nào đó, nhân viên của Hợp Nhuận và viên chức giống nhau lắm, trước đây còn nói là thua việc được phân nhà cửa, nhưng anh biết là bây giờ công ty đã bắt tay vào việc mua đất đai rồi…”
Anh nói từng tí từng tí một, tôi cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Cũng có nghĩa là tôi đọc tiểu thuyết lãng mạn, xem phim truyền hình về những anh chàng giàu có nhiều quá, vừa nghe những lời anh nói tôi đã suy nghĩ theo hướng đó, thực ra anh có sai gì đâu, anh là nhân viên của Hợp Nhuận, rất giỏi giang, cũng chỉ là một nhân viên bình thường về máy tính.
Còn sự lo lắng của anh cũng rất thực tế. Tôi làm nghề này, biết rằng mỗi lần nghe thấy người ta nói là viên chức, cho dù những mặt khác người ta vô cùng bình thường, cũng sẽ cảm thấy người ta ưu tú. Mà Hợp Nhuận, từ một phương diện nào đó, cũng giống như viên chức vậy.
Bình thường mà nói, khi biết người đó là viên chức nhà nước, đều không có yêu cầu gì nhiều về lương bổng của người ta, điểm tốt nhất của viên chức nhà nước là ổn định và phúc lợi, hơn nữa thời gian công tác càng dài, các kiểu đãi ngộ càng tốt, cho nên dù mới bắt đầu có thể nghèo một chút, những cũng có thể kiên trì mà ôm mộng tưởng về một tương lai tươi sáng. Hợp Nhuận ở chỗ chúng tôi đây cơ bản cũng giống như thế – nếu không một người tài xế như Lý Trí đã không hí ha hí hửng như thế rồi. Nghĩ đến Lý Trí, tôi bất giác nghĩ đến hộp bánh kia, sau đó có suy nghĩ muốn chửi mình một trận, bạn nghĩ xem sự việc rõ ràng đến mức ấy, tại sao tôi lại không nghĩ ra cơ chứ?
Nghĩ xa xôi quá, nói tóm lại là, bạn Lưu Thụy Căn không an toàn cực độ, cho nên sau khi phát hiện ra tôi không biết anh làm ở đâu, liền bắt đầu có ý đồ giấu giếm, ví dụ như lần trước không cho tôi ra sân bay đón!
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi thực ra là đã thoải mái hơn nhiều, chỉ cần Lưu Thụy Căn thật sự không phải là người có tiền là được rồi. Tôi nói như thế này sẽ có người cảm thấy giả tạo, còn có người nói điêu nữa cơ.
Tôi yêu tiền, điều này từ trước đến nay tôi chưa hề phủ nhận, tôi cũng không muốn sống một cuộc sống cực khổ. Tôi muốn đi đâu cũng có xe hơi đưa rước, trong nhà có điều hòa trung tâm suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Nhưng mà tôi thật sự sợ Lưu Thụy Căn quá có nhiều tiền, trước mặt anh, bây giờ tôi vẫn còn có chút tự ti, nếu như anh cực kỳ có tiền, tôi phải làm sao đây?
Hơn nữa nếu như anh thật sự rất có tiền, thế thì cần bạn gái kiểu gì mà chẳng có? Với tôi, đó cũng chỉ là những tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết lãng mạn mà thôi – ăn thịt ăn cá nhiều quá, đổi qua ăn rau ăn cháo chơi cho vui. Mà anh lại không như thế, anh chỉ có một chỗ làm tốt, vấn đề tiền lương anh cũng không lừa tôi.
“Thế tại sao hôm nay anh lại xuất hiện ở đó?”.
“Ở đó? Ồ, là do anh Lý yêu cầu, anh ta muốn ăn thanh đạm một chút. Ồ, đúng rồi, em quen với anh Lý, công ty của anh ấy có mấy hạng mục hợp tác với công ty anh, anh là người hỗ trợ về kĩ thuật. Chết rồi, anh phải gọi điện thoại cho anh Lý, hôm nay anh ấy cũng uống rất nhiều trà, đừng nói là cũng có chuyện gì chứ.”
Nói rồi, anh lấy điện thoại ra gọi luôn, nhưng mà bên kia đã tắt máy, anh nhíu mày: “Chắc là không có chuyện gì chứ…”
“Anh có biết anh ấy ở đâu không?”.
“Không rõ nữa. Chắc là không sao chứ nhỉ, anh Lý mập hơn anh nhiều, mỡ trong người chắc cũng nhiều hơn…”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Tiểu Ngưu, bởi vì việc của họ trên cơ bản là xác định quan hệ xong xuôi rồi, chị Vu đưa số điện thoại của Tiểu Ngưu cho tôi, để tôi có thể nắm bắt được tình hình, tôi cũng đã nói chuyện qua điện thoại với Tiểu Ngưu hai lần rồi, bây giờ vẫn còn lưu lại trong máy, khi tôi nhấn số gọi điện thoại, tay tôi hơi run run, không phải tôi lo cho Lý Vĩ Trạch, mà là tôi bỗng nhiên nghĩ ra, thực ra đây là một cơ hội để kiểm tra xem những lời nói ban nãy của Lưu Thụy Căn có phải là thật hay không, vào lúc này đây, anh căn bản không hề có cơ hội để thông đồng với người ta!
Chương 39
Chương 39
Điện thoại đổ chuông từng tiếng, từng tiếng một, tôi bắt đầu cảm thấp thấp thỏm không yên, không biết có làm phiền người ta hay không nữa? Không biết tôi như vậy có làm Tiểu Ngưu cảm thấy không vui không? Hơn nữa có lẽ Lý Vĩ Trạch vốn chẳng có chuyện gì, tôi gọi điện qua thế này, biết đâu ngược lại sẽ làm cho cô ấy lo lắng?
Mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn kiên trì cầm lấy điện thoại. Tôi muốn tin tưởng anh, cũng tin tưởng anh, nhưng