
rất sững sờ, đột nhiên tôi có giác như mình đang xem phim viễn tưởng, Hoàng Phiêu Phiêu tôi đây chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé, chẳng có ai chống lưng cũng chẳng có gia đình máu mặt gì cả, thậm chí chẳng có lấy một người thân thật sự thân thiết, làm sao lại bị cuốn vào việc này được cơ chứ?
Việc này chắc chắn là giả rồi, thực ra tôi là một cô bé Lọ Lem có được sự ưu ái bất ngờ của hoàng tử. Đây nhất định là do tôi suy nghĩ nhiều quá rồi, nhất định là vì tôi đọc quá nhiều truyện tranh. Tất cả sai lầm này đều do Jannet mà ra cả, là do cô ấy kéo nhầm tôi vào đây. Người phụ nữ này chắc chắn là đang trả thù, bởi vì tôi và La Lợi là bạn bè, bởi vì La Lợi cướp chồng của cô ấy, còn bởi vì Lưu Thụy Căn bây giờ ở bên tôi, cho dù cô ta có đá Lưu Thụy Căn đi chăng nữa, nhưng mà thực tế là vẫn thích anh.
Tôi thử thuyết phục bản thân mình, nhưng trong đầu lại hiện ra ngày càng nhiều cảnh tượng ủng hộ cho lý lẽ này của tôi. Ví dụ như Lưu Thụy Căn gần đây cứ như người mất hồn, ví dụ như sự trùng hợp ngẫu nhiên khi tôi phát hiện ra thân phận của anh, ví dụ nữa là lúc nãy khi anh nhìn tôi với một ánh mắt mơ hồ…
Nếu như anh ấy có cảm tình với tôi, tại sao lại nhìn tôi với ánh mắt đó?
Chương 60
Chương 60
Lúc nãy chìm đắm trong những suy nghĩ của mình nên vẫn chưa có cảm giác gì, lúc này đây hồi tưởng lại, cảm thấy toàn thân lạnh ngắt. Người đàn ông này, rõ ràng lúc nãy còn thân mật gọi tôi là cưng, mà giây phút này đây, lại có thể nhìn tôi như thế!
Anh ta rốt cuộc xem tôi là cái gì?
“Phiêu Phiêu, em cảm thấy anh có thể mưu đồ cái gì từ em cơ chứ?”.
Hình như anh cảm thấy có chút bất lực rồi thở dài, tôi nhìn anh, sau đó cúi đầu, cười lên, có lẽ là vì tôi cười quá ấm áp, anh nói: “Đúng thế, có thể anh không thể khẳng định là anh yêu em, nhưng ít nhất, anh có thể khẳng định là anh thật lòng.”
“Thật lòng lợi dụng em à?”. Khuôn mặt anh trở nên sống sượng, tôi cười nói: “Lúc nãy em nghĩ ra một khả năng, anh thử nghe em nói xem xem đúng hay không nhé? Anh muốn trả thù Jannet hoặc Joseph suốt, nhưng mà anh thiếu một cái cớ hợp tình hợp lý để tiếp cận họ… Không, thực ra là anh cũng có, nhưng mà anh cần một cơ hội tốt hơn, mà vào lúc ấy anh phát hiện ra La Lợi. Sở dĩ anh đồng ý đi gặp La Lợi không phải là bởi vì anh muốn xem mắt, mà là bởi vì anh phát hiện ra cô ấy và Jannet rất giống nhau.”
Tôi không đợi anh trả lời, tự mình điều chỉnh lại mạch suy nghĩ rồi nói tiếp: “Từ lâu anh đã để ý Joseph, anh biết rằng anh ta không hề chung thủy với Jannet, mà anh, cũng có khả năng nghĩ ra được khi La Lợi xuất hiện trước mặt Joseph sẽ có kết quả như thế nào. Nhưng mà anh không ngờ rằng, người đi xem mắt với anh là em. Có điều việc này cũng không quan trọng lắm, bởi vì em có thể đi gặp anh, ít nhất cũng nói lên được rằng em và La Lợi có quen nhau, anh chỉ cần đánh lừa em rồi thể nào cũng được gặp La Lợi, hơn nữa là có được cách thức gặp nhau một cách tự nhiên. Mà sau đó tình hình cũng phát triển theo những gì mà anh tưởng tượng, thậm chí tự bản thân La Lợi đã làm quen được với Joseph. Cho nên vào lúc này đây anh chỉ còn gặp phải một vấn đề khó khăn, đó chính là làm sao để em biết được thân phận của anh. Đương nhiên anh có thể tự mình nói cho em biết, nhưng mà như thế thứ nhất là khó tránh khỏi việc không phù hợp với hình tượng mà anh đã tạo dựng trước đây, cho nên anh cần một cơ hội tự nhiên hơn, cơ hội này không hề khó tìm, không có Lý Trí thì cũng sẽ có người khác thôi, phải không anh?”.
Lưu Thụy Căn có chút kinh ngạc nhìn tôi, một lúc sau mới nói: “Phiêu Phiêu, anh biết em thích vẽ truyện tranh, nhưng không biết là em lại còn có thể viết kịch bản truyện như thế.”
“Em cũng hy vọng câu chuyện này không đúng, nhưng mà…” Bỗng nhiên tôi không nói tiếp được nữa, có vật gì đó cứ chặn cổ họng tôi lại. Nhưng mà Lưu Thụy Căn ơi là Lưu Thụy Căn, rất có khả năng đây là một câu chuyện có cốt truyện gần giống với sự thật nhất đó anh. Ánh mắt của tôi dần trở nên mơ hồ, nước mắt tự nhiên chảy ra. Lần trước tôi khóc là vì Lưu Thụy Căn, lần đó tôi cảm thấy trời đất thay đổi luôn cả màu sắc, lần này vẫn lại là vì anh, nhưng mà tôi đã không biết làm thế nào để hình dung cảm giác của mình nữa.
“Phiêu Phiêu…”
“Lưu Thụy Căn!”. Tôi bỗng nhiên cao giọng, mọi người hai bên đều nhìn tôi, nhưng vào lúc này đây tôi đã chẳng thèm để ý gì nữa, “Em xin anh, xin anh đừng có lừa gạt em nữa, cho dù anh lừa gạt được em, nhưng mà em không thể nào có thể lừa gạt bản thân mình nữa. Thực ra anh căn bản không cần phải đi xem mắt, thực ra anh có thể tìm thấy được rất nhiều người không ham tiền, cho dù người ta yêu tiền của anh, vào lúc này đây anh sẽ không bị người ta từ bỏ đâu, thực ra anh, thực ra…”
Tôi ngừng lại, chỉ cảm thấy trái tim mình đau đến nỗi không thể nào chịu đựng nổi nữa, cuối cùng tôi cũng biết thế nào là đau giống dao cứa, cuối cùng tôi cũng biết được rằng thế nào là đau đến nỗi muốn chết quách đi cho xong. Nhưng mà cho dù như thế, tôi vẫn cố gắng cắn răng nói: “Thực ra anh vẫn còn yêu cô ấy, vẫn còn yêu Jannet.”
“Không hề.”
Anh phản bác lạ