
ng lòng vẫn đau đến run rẩy, trong lòng như có một giọng nói đang hét to: “Đúng thế, anh ta là cái gì cơ chứ, bản thân mình quan trọng hơn anh ấy, sức khỏe quan trọng hơn anh ấy, thời gian quan trọng hơn anh ấy, tương lai của tôi quan trọng hơn anh ấy, nhưng mà tôi muốn lấy tất cả những thứ này để đổi lấy anh ấy. Chỉ cần anh ấy yêu tôi, chỉ cần anh ấy yêu tôi thật lòng, cho dù chỉ có một năm? Hay là một ngày?”.
Tôi nhếch miệng lên, hình ảnh tôi cười ở trong gương thật quá kinh khủng. Thang máy ngừng lại, một cặp tình nhân đang định bước vào, nhìn thấy bộ dạng này của tôi thì ngừng bước, tôi bật cười khì khì thành tiếng. Tôi cứ cười mãi, cười không dứt, cười cho đến khi tôi bước chân quay về phòng rồi mà vẫn còn cười, cười mãi cho đến khi tôi gần như là muốn nôn khan ra.
“Được rồi, Hoàng Phiêu Phiêu, mày cũng đã mãn nguyện rồi. Người cần mất cũng đã mất rồi, muốn yêu cũng đã yêu rồi, muốn khóc cũng đã khóc rồi, muốn thảm thương, muốn suy sụp, đều trải qua cả rồi. Bây giờ, mày phải làm sao cho giống một người đàng hoàng lại xem, mày phải làm cho cuộc sống của mày quay trở lại quỹ đạo bình thường thôi!”.
Mặc dù là nói như thế, nhưng mà thực ra tôi không hề có động lực này, có điều tôi vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy, tắm rửa một cách kĩ càng và chậm rãi. Trong quá trình tắm, tôi bị chóng mặt mấy lần liền, cuối cùng phải đứng dựa vào tường mới tắm xong.
Thoa kem, sấy tóc, đợi áy thông hơi hút hết hơi nước trong phòng đi, tôi nhìn thấy cơ thể mình trong gương. So sánh với những người mẫu kia thì không thể nói là xinh đẹp được, chỉ có điều những lớp mỡ tròn tròn quanh eo trên người như những chiếc phao bơi đã không còn nữa, nhưng mà da dẻ khô quá, sờ vào chẳng những không có một chút đàn hồi nào, hơn nữa lại trông có vẻ cứ nhão nhoét thế nào ấy.
Tôi cười một chốc, sau đó chậm rãi mặc quần áo vào, khi giở túi xách ra bỗng nhiên phát hiện túi trang điểm nằm trong đó, đây quả đúng là một bất ngờ, bởi vì khi tôi xin chị Vu nghỉ việc, tôi hoàn toàn không nghĩ đến quần áo mỹ phẩm, thậm chí còn chẳng thèm suy nghĩ về những hành lý đó của tôi nữa, tôi chỉ nhớ mang theo ví tiền, thẻ ngân hàng và chứng minh nhân dân.
Nhìn túi trang điểm này, tôi chợt mỉm cười, tôi thực sự không muốn bản thân mình trông có vẻ thê thảm như thế này, nhưng mà tôi còn nhớ tại sao tôi lại mua túi trang điểm này, tôi còn nhớ tại sao tôi lại có cái túi trang điểm này.
Tôi vỗ vỗ vào mặt, lấy mấy thứ trong đó ra, cẩn thận, tỉ mỉ trang điểm ình, sau đó không hề chậm trễ, tôi cầm lấy túi và đi ra khỏi phòng.
Không hề có cảm giác đó, nhưng mà tôi biết rằng mình phải ăn một cái gì đó, vì thế tôi cố gắng ăn hết hai bát cháo, còn ăn thêm một quả trứng gà. Ăn xong mấy thứ này, tôi ngồi lại trong quán cháo một lúc, sau đó lại đứng dậy lần nữa. Tôi không biết là phải đi đâu, nhưng mà tôi biết rằng nhất định phải tìm việc gì đó để làm, cuối cùng tôi đi tìm bố mẹ của mình, tôi không tìm được bố của tôi, căn nhà của chúng tôi trước đây vẫn ở đó, nhưng bố đã chuyển nhà rồi. Rất nhiều năm không đến đây rồi, những người hàng xóm gần đó hầu như là đã không còn nhận ra tôi nữa, nghe tôi hỏi thăm còn tỏ ra có chút do dự, đợi cho đến khi tôi nói tôi chính là con bé mập mạp ngày xưa ở đó mới nhớ ra: “Ôi chao, hóa ra là cháu à, quả nhiên là con gái khi dậy thì có nhiều thay đổi, lần thay đổi này, thay đổi đến nỗi… Bố cháu à, giàu to rồi, chuyển qua ở bên khu phía Tây rồi, cụ thể là ở đâu thì thật sự là không biết, cháu không có cách gì liên lạc với ông ấy à? Ủa, mà thế này là sao nhỉ, nghe nói ông ấy mua hai căn hộ ở bên khu phía Tây, thể nào mà chẳng có một căn của cháu, hay là thế này đi, để bác hỏi thăm người khác cho cháu nhé?”.
Bác hàng xóm cũ đã từng là chủ nhiệm ủy ban rất nhiệt tình, khi nói câu này ra ánh mắt lấp lánh, tôi cười và chối từ. Số điện thoại từ trước đến nay chưa bao giờ thay đổi, đến cả chuyển nhà mà bố cũng không báo cho tôi, tôi không biết rốt cuộc là trong đó có bao nhiêu nỗi rắc rối, nhưng mà tôi biết, tôi không nên làm phiền ông nữa.
Tôi ôm tâm trạng mất mát đi tìm mẹ tôi, khi bà nhìn thấy tôi, bà có chút thảng thốt kinh ngạc, nhưng mà phần nhiều là mừng vui: “Con à, sao tự nhiên trở về thế hả, sao không gọi điện thoại trước, mẹ không chuẩn bị gì được cả. Sao, sao… Sao con gầy như thế này hả, chao ôi, lần này cũng không kịp nữa rồi, đi, đi thôi, đi ăn bánh bao trước cái đã, giờ này chắc vẫn còn chỗ ngồi.”
“Mẹ, không cần đâu, con vừa mới ăn xong.”
“Cái gì mà mới ăn xong hả, mẹ còn không biết mày ư, cái bụng này, ăn không bao giờ biết no.”
“Mẹ, con đang giảm béo mà.”
“Giảm béo cái gì hả? Giời ơi, con đừng có học mấy con bé tuổi teen bây giờ nhé, mẹ nói cho con hay, em gái con có một người bạn học cùng lớp, trong nhà có nhiều tiền, mẹ nó ở Mỹ hay gửi thực phẩm chức năng về cho nó, con bé đó chỉ ăn những thực phẩm chức năng đó thôi, con biết một thời gian sau đó như thế nào không? Suy thận rồi đấy! Em gái con trước đây cũng bảo giảm béo, nhưng mà gần đây chẳng nghe nói năng gì nữa, hơn nữa, là con gái thì phải có da có thịt một chút m