
i ngay lập tức, mà sau khi nói ra câu nói này, hai chúng tôi đều im bặt. Chúng tôi cứ thế nhìn nhau, lần này, tôi nhìn thấy sự khủng hoảng trong mắt anh. Tôi không kìm được bật cười, hình ảnh người đàn ông này trước mặt tôi lúc nào cũng rất mạnh mẽ mà. Lúc nào cũng điềm tĩnh như không, giải quyết công việc lúc nào cũng rất thành thục, lúc nào cũng tự tin, cho dù lần đầu tiên dẫn tôi đến căn nhà cũ đầy rác, có chút tạm bợ kia, cũng không hề có chút ngại ngùng nào.
Thế mà bây giờ, anh lại sợ hãi, chỉ vì Jannet.
Tiếng cười của tôi mỗi lúc một lớn hơn, ngay từ ban đầu tôi đã biết rằng, trong trái tim anh, người yêu cũ của anh mãi mãi là một đóa hoa hồng trắng, ngày đó tôi còn cảm thấy đau lòng, tôi còn thấy xót xa cho sự si tình của anh, cho sự đau khổ của anh. Tôi không biết tôi yêu anh không hề suy nghĩ như thế này có liên quan gì đến điều đó không. Phụ nữ thường sống theo cảm tính, luôn cảm thấy anh có thể yêu một người không hề suy nghĩ như thế, thì cũng có khả năng yêu một cách không hề suy nghĩ với người tiếp theo. Nhưng mà bây giờ tôi đã biết rồi, tình yêu như thế này, thực sự làm hao tổn tình cảm, sức lực của người ta. Khoan hãy nhắc đến chuyện anh yêu say đắm tám năm, tôi và anh đây này, mới chỉ có tám tháng thôi…
Tôi không thể nào nói rằng tôi sẽ không yêu bất kỳ người nào nữa, nhưng mà tôi rất khó có thể đi yêu người khác giống như đã từng yêu anh.
“Phiêu Phiêu, hôm nay chúng ta đều có chút không bình tĩnh, anh đưa em về nhà trước, hai ngày sau, đợi chúng ta bình tĩnh lại, rồi nói tiếp được không?”.
“Được.”
Anh nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh, cuối cùng, chúng tôi không nói gì nữa, cùng đứng dậy khỏi chỗ đó. Xe chậm chạp chuyển bánh trong dòng xe qua lại trên đường, bên ngoài đủ các kiểu đèn neon trang trí, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ rằng, đây có lẽ là lần cuối cùng tôi ngồi xe của anh, điều kì lạ là, vào lúc này đây tôi không hề cảm thấy khó chịu, chỉ có chút hoảng hốt mà thôi.
Lúc này đang là giờ cao điểm, tới mỗi ngã tư, xe đều phải dừng lại. Mà mỗi lần như thế, chúng tôi đều có thể nhìn thấy ngoài cửa xe nhiều thanh niên với thần sắc tươi tỉnh, từng cặp từng đôi tình nhân, các cô gái kéo tay các chàng trai, các chàng trai ôm lấy eo của các cô gái, một cái kem ốc quế mỗi người ăn một miếng, cũng có người chỉ chỉ trỏ trỏ vào xe của chúng tôi. Tôi biết họ đang nói gì, bởi vì trước đây, tôi nhìn thấy những chiếc xe này cũng rất ngưỡng mộ, nhất là những khi mệt, những khi trời lạnh mà không gọi được xe hơi, tôi luôn nghĩ rằng, có thể lái một chiếc xe như thế này thì tốt biết bao nhiêu.
Nhưng mà bây giờ, tôi lại ngưỡng mộ họ.
Nghĩ đến đây, tôi lại cười, không ngờ được rằng, Hoàng Phiêu Phiêu tôi đây cũng có ngày có thể giả vờ được như thế này.
“Về nghỉ ngơi đi cho khỏe, đừng suy nghĩ nhiều quá, thật sự có một vài sự hiểu lầm giữa hai chúng mình.”
Xe chạy đến nơi tôi ở lúc nào không hay biết, lúc Lưu Thụy Căn giúp tôi mở cửa xe đã nói như vậy, tôi gật gật đầu.
“Phiêu Phiêu, em phải tin tưởng anh, anh thật lòng muốn cưới em.”
Tôi tiếp tục gật đầu.
“Em, thôi được rồi… Em lên nghỉ ngơi đi.”
Tôi mỉm cười gật đầu, mỉm cười bước lên nhà, vào phòng của tôi, tôi liền đặt lưng xuống giường ngay, nhưng mà tôi lại không biết rốt cuộc là mình đã ngủ được giấc nào hay chưa. Mà ngay ngày hôm sau, tôi liền tìm chị Vu xin nghỉ việc, chị Vu hoàn toàn không có sự chuẩn bị về việc tôi xin nghỉ việc, nhìn tôi một lúc lâu: “Phiêu Phiêu, em phải biết rằng trốn tránh không thể nào giải quyết được vấn đề.”
“Xin lỗi sếp!”.
“Bây giờ em nghỉ việc rồi sẽ đi đâu? Những đồ đạc kia của em có chỗ để không?”.
Tôi cúi đầu không nói gì.
Chị Vu thở dài một cái: “Thôi được rồi, cho em nghỉ bảy ngày phép, sau bảy ngày, chúng ta sẽ tính tiếp.”
Tôi cảm thấy bảy ngày không đủ, nhưng mà vào lúc này đây tôi chẳng có sức lực nào mà tranh cãi với chị Vu nữa. Không biết là rốt cuộc những điều tôi đoán có đúng không, nhưng tôi thật sự không có đủ dũng khí để đi xác nhận, tôi thu dọn đồ đạc của tôi với một tốc độ nhanh nhất, buổi chiều ngày hôm đó đã có mặt ở bến xe đường dài.
Tôi chưa nghĩ ra là sẽ đi đâu, chỉ mua một vé của xe sắp chạy, mãi cho đến khi xe chạy ra khỏi thành phố, tôi mới dần dần định thần lại, sau đó, liền nhớ ngay đến La Lợi. Tôi suy nghĩ một lúc rồi vẫn gọi điện thoại cho La Lợi, có lẽ tất cả những thứ này đều do tôi suy đoán ra, nhưng mà cũng phải để cho cô ấy đề phòng.
“Tao biết rồi.”
Nghe tôi nói những việc đó xong, La Lợi lại cực kỳ bình tĩnh, tôi “À” lên một tiếng, cô ấy lại nói: “Mày yên tâm đi, tao chẳng sao đâu. Hai người họ có tiền đấu đá với nhau, nhiều nhất thì cũng lấy tao ra làm công cụ thôi. Từ trước đến nay chỉ nghe rằng tội phạm giết người bị bắn chết, chứ có bao giờ nghe thấy bắn khẩu súng của tội phạm giết người đâu?”.
Tôi cảm thấy có chút kỳ cục khi nghe những lời nói này, nhưng mà nhất thời không nghĩ ra được rốt cuộc là kỳ lạ ở chỗ nào, sau khi lại “À” một tiếng, tôi nói tiếp: “Thế mày cẩn thận một chút nhé!”.
“Mày cũng thế nhé… Phiêu Phiêu…”
“Hả?”.
“Xin lỗi mày.”
Tôi ngẩn người ra