XtGem Forum catalog
Kỷ nguyên xem mắt

Kỷ nguyên xem mắt

Tác giả: Trương Đỉnh Đỉnh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325641

Bình chọn: 7.00/10/564 lượt.

ải có tính thật thà.”

Sau khi tiễn hai người về cũng đã sắp đến sáu giờ rồi, tôi lười biếng vươn vai một cái, khi đang suy nghĩ xem tối nay ăn gì liền nhận được tin nhắn của Lưu Thụy Căn: “Bận không? Ăn cơm chưa?”.

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi nhắn lại cho anh: “Chưa ăn.”

“Vậy… muốn ăn gì nào?”.

“Cái gì cũng được.”

“Vậy… lại ăn La Phúc Ký nhé? Anh thấy em rất thích ăn bánh bao ở đó.”

“Giờ này, chắc hết chỗ rồi.”

“Chắc không đến nỗi, bên ngoài đang mưa chắc không có nhiều người đâu.”

… Tôi có tội, tôi phải thừa nhận rằng tôi thật sự có tội, mẹ kiếp, rõ ràng là tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, phải giữ khoảng cách với Lưu Thụy Căn, rõ ràng đã suy nghĩ kĩ là phải nói rõ với anh ta rồi, rõ ràng đã suy nghĩ cứ để mối quan hệ này nhạt dần đi, nhưng mà vừa nghe đến La Phúc Ký, tôi vẫn cứ kìm lòng không đặng!

Ngày thứ hai của chu kỳ đèn đỏ, bụng của tôi thực ra vẫn có chút căng cứng, nhưng mà La Phúc Ký có thể làm tôi quên béng đi điều này, tôi vội vàng xỏ giày vào, vớ lấy túi xách chạy như bay về phía đó. Bên ngoài mặc dù mưa không lớn nhưng mà cứ rả rích suốt, không khí có vẻ như lạnh hơn hôm qua, tôi vừa bước ra liền không kìm được run lên cầm cập. Trong trường hợp này, cho dù tôi có keo kiệt cũng đành phải nín nhịn lại mà gọi một chiếc taxi. La Phúc Ký hôm nay quả thật không đông khách lắm, nhưng ở cửa cũng có người đứng xếp hàng, tôi vừa xuống xe liền nhìn thấy Lưu Thụy Căn. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, so với hai ngày trước, có chút gì đó mập hơn, trong tay cầm một chiếc ô màu đen kiểu cũ, lặng lẽ đứng ở nơi đó, phát hiện ra tôi đến, anh nở một nụ cười, vẫy tay với tôi.

“Em đến ngân hàng đằng kia đứng đợi một lát đi, để anh vào trước rồi nhắn tin cho em.”

Đợi cho đến khi tôi chui vào đứng dưới chiếc ô màu đen, anh cất tiếng nói. Tiếng mưa tí tách rơi trên chiếc ô màu đen, bảng hiệu bên kia bị gió thổi kêu lên rầm rầm, tôi lại chẳng thấy lạnh chút nào, chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, đằng sau lưng căng cứng lên, hai chân mềm nhũn ra, giống như sắp không đứng vững đến nơi nữa rồi. Tôi âm thầm hít một hơi, bàn tay vô tình đưa lên đỡ lấy ngực.

“Sao thế, không khỏe à?”.

“À, không phải.”

“Anh nghĩ là phải đợi mấy phút nữa, em qua bên đó đứng trước đi.”

“Không, không cần đâu.” Tôi âm thầm cắn răng, “Cũng sắp đến lượt mình rồi.”

“Anh sợ em bị lạnh cóng mất.”

“Em không lạnh, anh thấy người em đầy thịt ra đây này, sao mà lạnh được cơ chứ!”. Lúc tôi nói xong liền ưỡn ngực ra, tạo ra tư thế cực kỳ tráng kiện như các lực sĩ, tạo dáng xong, tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ nào đó để chui vào cho xong – mất mặt chết đi được!

Lưu Thụy Căn cười, dời ô về bên phía tôi một chút, tôi xấu hổ đến mức lòng bàn tay cũng nóng ran lên. Trong khoảng thời gian sau đó, tôi không hề dám ngẩng đầu lên, chứ đừng nói là nhìn thẳng vào Lưu Thụy Căn nữa. Anh đứng bên phải tôi, thế là tôi chỉ cảm thấy được rằng phía bên phải người tôi cứ tê dại đi, anh chạm vào tôi một chút là tôi có cảm giác lâng lâng muốn nhảy cẫng lên. Mãi cho đến khi vào ngồi trên ghế, tôi cứ thế lấy khăn giấy ra lau, lau những vết dầu mỡ còn đọng lại trên bàn, lau hết lần này đến lần khác, lau cho đến khi cái bàn đó sạch bóng lên, sạch đến nỗi từ khi mình biết quán ăn La Phúc Ký đến nay chưa lúc nào thấy nó sạch đến như vậy.

“Chủ yếu là bánh bao ở quán này ngon, nếu không anh chẳng bao giờ tìm đến nơi này.”

“À!”.

“Không gian ăn uống, vẫn là mấy quán cà phê hay hơn một chút, cũng rất sạch sẽ.”

Tôi lại à thêm một tiếng nữa, lúc này mới hiểu ra ý của anh: “Thực ra cũng không phải… Em, cái này…”

Tôi lắp bắp một thôi một hồi, lắp bắp thế rồi cũng chẳng nói ra được nguyên nhân tại sao, cuối cùng đành phải tự sỉ nhục mình: “Thực ra em hay táy máy chân tay lắm.”

Lưu Thụy Căn hoàn toàn không ngờ tôi sẽ nói như vậy, bật cười thành tiếng, tôi cũng ngốc nghếch cười theo mấy lần. Sau đó trong suốt bữa ăn, tôi cứ mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy bánh bao của La Phúc Ký không ngon như những lần trước, hơn nữa, sức chiến đấu của tôi cũng giảm rõ rệt, Lưu Thụy Căn gọi tám xửng, cuối cùng không ngờ còn thừa lại bốn xửng rưỡi!

“Hôm nay đúng là em không khỏe thì phải…”

“Không phải, không phải thật mà.”

“Trời lạnh rồi, chú ý giữ ấm, mặc thêm vài chiếc áo nữa, đừng có vì sắc đẹp mà để mình bị chết rét.”

Mẹ kiếp, chị đây sợ không đẹp nên mặc ít lúc nào? Với cái dáng người của chị đây, mặc mười cái với mặc một cái có gì khác nhau về bản chất không? Có không? Có không? Có không không không không? Trong tim tôi không ngừng kêu gào, bên ngoài thì vẫn lại nhẹ nhàng gật gật đầu mà thôi.

Lần này vừa đi ra, Lưu Thụy Căn cứ kiên trì đòi đưa tôi về, nói theo lời anh là thời tiết không tốt, thực sự không yên tâm để tôi về một mình, không còn cách nào khác, đành phải nói với anh ta địa chỉ của bên La Lợi. Sau đó, bước vào tòa nhà của La Lợi dưới ánh mắt dõi theo của anh.

Không biết anh có phải cứ dõi theo tôi suốt hay không, nhưng đằng sau lưng tôi thật sự có cảm giác cứ nóng ran cả lên, giống như có ánh mắt nào đó luôn đi theo tôi, cho đến khi bước vào cửa của La Lợi