
ôm lấy đầu gào lên, mẹ kiếp! Chị đây khó khăn lắm mới thích một người, sao chẳng có người nào nghe mình tâm sự hết vậy!
Chương 09
Chương 9
Cho đến tận lúc này, tôi mới phát hiện ra bản thân mình chẳng tốt hơn Đặng Linh Linh là bao. Mặc dù làm việc ở trung tâm môi giới hôn nhân, bình thường tôi đã gặp gỡ đủ các kiểu người, nhưng mà cũng chỉ là đi gặp mà thôi, rơi vào trường hợp của mình thì đến một người nghe mình nói chuyện cũng không có.
Có điều khi nhớ đến Đặng Linh Linh, tôi như chợt nghĩ ra điều gì, ngay lập tức muốn gọi cho cô ấy. Nhưng suy nghĩ một lúc rồi lại thôi, tôi thực sự thích cô bé này, tôi cũng nghĩ rằng kể những tâm sự của mình ra sẽ chẳng có gì đáng ngại ngùng cả, nhưng thực sự ra thời gian quen biết của chúng tôi quá ngắn.
Bây giờ đang vào ban đêm, không chừng người ta đang có hứng thú dạt dào để sáng tác, một cú điện thoại của tôi gọi đến, ào ào nói một tràng như thế, cho dù tính khí của Đặng Linh Linh tốt như thế nào đi chăng nữa thì chắc trong lòng cũng sẽ có chút gì đó không vui.
Không tìm được người để nói, trong lòng ấm ức đến là khó chịu, cuối cùng tôi mở máy tính ra, tìm một diễn đàn mình hay lên, cái diễn đàn đó hầu như dành cho các chị em, trong đó những nội dung chủ yếu bao gồm những chủ đề nói về quan hệ mẹ chồng nàng dâu, vấn đề về hôn nhân, về bắt cá hai tay, về người thứ ba… Bình thường tôi ẩn mình trên diễn đàn này, lâu lâu có viết bình luận, phần nhiều là đọc chuyện của người ta, mà bây giờ đây, tôi lại có sự xúc động trong lòng, muốn viết những tâm sự trong lòng ra. Nhưng suy nghĩ một lúc, tôi vẫn chẳng viết cái gì cả.
Viết cái gì đây, chẳng qua là tôi thích một người mà thôi, những năm gần đây, học sinh tiểu học tám tuổi mà cũng đã biết hét lên ầm ĩ sau này phải lấy ai làm vợ rồi, tôi, một bà cô ế chồng hai mươi bảy tuổi thích một người, mẹ kiếp chứ, thì cũng bình thường thôi chứ có gì đâu.
Hơn nữa, giờ đây tôi chỉ mới hơi thinh thích mà thôi!
Cái việc thinh thích này, cũng là chỉ là cảm giác của mình tôi thôi, cái việc thinh thích này… Có lẽ không phải là tình yêu, mà cái việc thinh thích này… Lưu Thụy Căn sẽ nghĩ như thế nào? Mặc dù anh thể hiện ra một dáng vẻ có hứng thú với tôi thật đấy, nhưng không phải là tôi tự khinh bỉ mình, mà tôi luôn cảm thấy trong việc này có gì đó đặc biệt ly kì. Với cái dáng vẻ này của tôi, những tố chất tôi đã thể hiện ra, mà Lưu Thụy Căn vẫn rung động với tôi… Thế thì quá ư à khác người! Nhưng mà… Trên người tôi đây có cái gì đáng cho anh ta phải ham muốn cơ chứ?
Bình thường một chàng trai có lòng ham muốn với một người con gái, thì chỉ có hai yếu tố là sắc đẹp hoặc tiền tài. Sắc đẹp, điều này trên người tôi e rằng không cần phải suy nghĩ. Tiền tài… Cho dù là La Lợi hay là tôi, đều có gì đâu. Nếu như tôi trở thành La Lợi thật, trên tay còn có cái vòng ngọc, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền, còn tôi, ngoài cái bộ đồ công sở size số 101 ra, chẳng có cái gì đáng giá cả!
Có ai mà chấm cho được cái bộ đồ công sở ấy chứ? Có không? Có không?
Đương nhiên, cũng có khả năng Lưu Thụy Căn thích tâm hồn của tôi, nhưng ba lần gặp mặt, cái mà tôi thể hiện ra cũng chỉ được mỗi một cái hạng mục ăn uống ngon lành mà thôi… Chẳng lẽ, gia đình của Lưu Thụy Căn nuôi heo, cho nên khi gặp tôi thì cực kỳ có cảm giác thân quen ư?
Vừa có suy nghĩ này, tôi cảm giác có từng đàn, từng đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu của tôi, có con quạ đen còn khinh bỉ nhìn tôi, thả xuống một đống chất thải.
Thích ai là một thứ quái quỷ gì thế không biết, tôi suy đi tính lại thế nào đi chăng nữa cũng đều cảm thấy rằng, Lưu Thụy Căn không thể nào thích tôi, nhưng mà tôi lại cầm lòng không đặng mà đọc đi đọc lại, suy nghĩ tới suy nghĩ lui tin nhắn của anh ta.
Đêm hôm nay, tôi mất ngủ.
Mất ngủ vì thích một người nào đó, đây tuyệt đối là lần đầu tiên đối với tôi… Được thôi, tôi cũng là lần đầu tiên thích một người. Khác với các loại mất ngủ khác, cái kiểu mất ngủ này, mẹ kiếp chứ, không có gì gọi là đau khổ, mặc dù hai giờ đêm vẫn chưa ngủ được, năm giờ hơn mắt đã lại mở thao láo, nhưng mà tinh thần vẫn cứ vui vẻ lanh lẹ, không chóng mặt, không hoa mắt, toàn thân căng tràn sức sống. Điều duy nhất không tốt chính là… Tôi chẳng muốn ăn uống gì cả!
Đúng thế, mẹ kiếp chứ không ngờ ta đây lại chẳng có hứng thú ăn uống! Đối mặt với bánh bao của La Phúc Ký, không ngờ tôi chỉ lại miễn cưỡng nuốt được năm cái – mặc dù có nhiều cô gái cố gắng cũng không ăn nổi năm cái, nhưng đối với tôi mà nói, điều này tuyệt đối chưa từng xảy ra!
Ngày hôm nay, mông tôi y như có mọc gai ấy, lúc có người ở đây còn tạm được, nghe ngóng tán tỉnh chuyện của người khác, ghi lại những thời gian yêu cầu của người ta chẳng có gì khó khăn, nhưng khi không có ai, chỉ cảm thấy văn phòng sao mà trống trải, thời gian cũng trôi qua chậm chạp, tất cả mọi việc đều rất tẻ nhạt!
“Tiểu Hoàng, hôm nay em bị làm sao thế?”.
Sự khác thường của tôi cuối cùng đã bị chị Vu chú ý. Trung tâm môi giới hôn nhân của chúng tôi, người thực sự thường trú tại đây thực ra chỉ có mỗi mình tôi mà thôi. Chị Vu thì không tính làm g