
người yêu đó . Hắn không cam long . Hắn không thể nào chụi đựng được cảm giác này .
Đau !
Vụt đứng dậy Hắn không thể im lặng nhìn thứ hắn muốn có đang quay hắn vòng vong được .Phải chấm dứt để trở lại nguyên dạng như hắn muốn .
Chỉ còn ông chú ngồi ngẩn tò te .
————————-
……
– Anh ? Anh chẳng là gì ! … – Nó nói và cố đẩy gã ra ! Nó muốn hành hj gã . Nó tự cho phép mình là kẻ độc ác ngay giây phút này đây !
– Phải anh chẳng là gì ! – Gã khẳng định thêm lần nữa . Nó nghĩ rằng gã sẽ buông nó và bỏ đi . Nhưng nó đã nhầm . Gã không buông mà còn bế hẳn nó lên ( Con trai đương nhiên là cao hơn con gái hơn nữa thằng này chơi bóng rổ nhá ! ) . nhìn thẳng vào dôi mắt nó – Nhưng em là tất cả của anh . Và anh không muốn em đi ! Ở lại với anh nhé ! – Gã ghé môi nó lại gần mô gã lại một nụ hôn kéo dài .
– Á ! Gã dãy nảy khi cảm thays môi mình đau nhói .
Gã bị cắn !
Ai cắn ?
Còn ai !
Nó cắn !
Nhưng gã không hề nổi giận chỉ đặt nó xuống rồi ngắt mũi :
– Cún con ! Cắn anh hả ?
– Cún ? Tui là chó hả ? Ông hư đó nha ! – Nó nghĩ thấy cũng tội gã với lại nó đang ngờ ngợ không biết có phải tên này là thằng phó tướng ngày nào ? Có quá nhiều điều nghi vấn . Nhưng nó đã chấp nhận đánh cược ván này !
– Không mà ! Nhớ không ngày trước anh hay gọi em là bé Cún mà ! Em cũng hỏi đúng như hôm nay ! Còn nhớ câu trả lời không ?
Ký ức nó đang được tua lại vòng vòng !
———————–BACK——————–
– Bé Cún ! chờ anh với !
– Gì cún ? Tui là chó hả ?
– Không có không có mà ! Em là báu vật của anh !
– anh, em dữ ha !Tính vượt quyền tui hả ?
-Không có ! Phó tướng hiểu mà
————————-END BACK————————-
– Em là báu vật của anh ! – Nó rơi nước mắt đấy ! Đây đúng là người ấy ! Không biết nên cười hay nên khóc . Trớ trêu thay nó đã “chết”
– Đúng rồi 1 ngày ấy và bây giờ em vẫn là báu vật của anh !? – Gã ôm chặt lấy nó
Không gian lắng lại . Thời gian không thể ngưng cũng đã phải dừng bước nó đang khó xử vô cùng . Phải làm sao ? 1 người 3 vai ư ?
————————————-
……
Nó đã tốn mất buổi chiều để ôn lại lý ức đó . nó đã đanh phải chấp nhận cái điều mà gã công nhận đó là nó đã chết đi sống lại . nếu không sẽ rắc rối to . Gã đeo nó về trên chiếc xe đap. Nó biết gã vui lắm vì gã cứ cười suốt .
Gã đưa nó về tới đầu đường nó không cho gã đưa về tận nhà vì nếu về tận nhà thì bại lộ mất !
– Em đã về với Duy? – Trong bóng tối trạng vạng cũng không khó đẻ nhận ra chủ nhân của tiếng nó ấy là hắn . Nó ngạc nhiên và nhìn lại minh . Rõ ràng là nó đang trong bộ dạng con gái mà làm sao mà có thể . Có lẽ lại là người giống người thôi . Nó tiếp tục lướt nhưng :
– tôi đã phát hiện bí mật của em rồi !
– ….
ĐỨng khựng lại nó chết chân tại chỗ . Bí mật . Hai từ này làm nó đứng hình . Thôi rồi.
Nó nghĩ với thế lực nhà hắn thì không khó để điều cha về một người !!
– Không nó gì sao ? Giả gái có vui không ? Lại còn đi cua cả trai nữa .
– Giả gái ? – Trợn tròn mắt nó nhìn hắn – Là sao ?
– Em tưởng tôi không biết ư ? Em biến mất là vì em giả gái để trở thành Mỹ Anh này đây . Để em tới trường tam Thanh theo sát gót con nhỏ đó đúng chưa ? Tôi không ngu đúng không. Nắm hai vai nó hắn gào ầm lên như đang xả nỗi dooinf nén ấm ức .
– tôi …. – ÔI trời nó muốn vỡ tim … giờ thì ổn .- rồi thì sao … anh biết rồi thì sao ?
– Đã thế còn đi cua trai? Muốn thành gì đây ? – hắn hét lớn hơn
– đó là việc của tôi ! – Nó vẫn thản nhiên như không
– Việc của tôi . Thế tại sao em không cua tôi đi . Tôi sẵn sàng là thằng ngốc trước em ! – hắn ghì chặ nó áp môt mình lên môt nó xiết mạnh vòng tay ép nó phải đi vào nụ hôn thô bạo này .
– …
Nó cắn bật máu môi mình chứ không cắn hắn .
Vị mặn mặn, tanh tanh làm hắn sửng sốt .
– tại sao ? tại sao không cắn anh ? lại tự cắn chính mình . ! Ngốc quá ! – hắn ôm chặt lấy nó vào lòng
– Phát hiện rồi thì sao ?
………………
————————————————
– phát hiện rồi thì sao ? – nó nhắc lại thêm lần nữa nhất quyết đẩy hắn ra
Hắn trợn mắt mở to hết cỡ hắn muốn nói nhưng không biết nó gì bây giờ . Phát hiện thì sao nữa nhỉ ? Tự dưng hắn thấy mình ngu ngu ngẩn ngẩn, đúng là từ lúc mới biết ‘sự thật’ này đã lúc nào hắn nghỉ hắn phải làm thế nào ? Làm gì tiếp ? Chẳng nhẽ tới nói rằng hắn đã biết ‘sự thật’ rồi thôi ? Hắn nhìn nó thắc mắc chẳng nhẽ lại thôi .
Trong khi hắn đang mung lung nghĩ thì nó đã quyết định xong . Không phải là lời van xin hay kì kèo đừng nói mà nó dứt khoát như một chàng trai nó đấm mạnh vào tay hắn như hai người bạn :
– im lặnh nhé ! – đương nhiên nói xong là nó rút nhanh chứ không thì nguy mất . Nó xoay người bước nhanh nhưng đơn giản thế thì không phải là hắn . Hắn nhanh như cắt không để nó kịp bước đi xa hơn , hắn chộp lấy tay nó giật mạnh nó nhào thẳng vào lòng hắn mà không kịp kêu một tiếng .
– không thể im lặng ! – hắn ôm trọn thân hình nhỏ bé vào mình siết chặt . Hắn thấy tim mình đập mạnh hắn nhớ lại hình như từ ngày hắn với nó gặp nhau hình như câu nói vừa rồi là tử tế nhất rồi .
Ngược lại với hắn thì nó lại chẳng lấy gì làm xúc động mà ngược lại nó thấy nóng cơ đấy !
– buông ra được không ? – trong giây phút đầy lã