XtGem Forum catalog
Lạc về thời xưa (Mĩ nữ hoàng cung)

Lạc về thời xưa (Mĩ nữ hoàng cung)

Tác giả: Cỏ Mĩ Nhược Minh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323464

Bình chọn: 8.00/10/346 lượt.

bệnh gia cầm!

– Phúc huynh! Lâu rồi không ” tửu sắc “, chúng ta đi uống vài vò thôi! Tiện thể ngắm vài cô nương trong Di Hồng viện

– Vậy đệ với ta phải thay thường phục đã .

Diệc Nhi vỗ đầu nghĩ : Cái tên Phúc Minh này thật là! Vừa nói thích ta xong , nghe ” tửu sắc ” liền vui vẻ ngay được .

– Phiền Kỷ huynh ở lại bảo vệ Quý phi của Trẫm !

– Thần tuân chỉ!

Hai người đi khuất, Diệc Nhi ôm cánh tay Kỷ Cung , cười nói hoan hỉ :

– Chúng ta ra kia ngắm hoa! Huynh xem! Hôm nay muội cài hồ điệp huynh tặng nè! Rất đẹp đúng không?

Y vội rụt tay lại, cúi đầu :

– Xin Nương nương tự trọng!

– Huynh…! Sao huynh lại thế chứ?

– Diệc Nhi ! Vậy tại sao muội lại thế? Kỷ Cung chầm chậm nâng gương mặt cô lên.

– Y nói : ” Chỉ làm thế để bảo vệ muội”! Muội và y tuyệt ko có gì hết. Xin huynh đấy! Hiểu cho muội đi

– Ta hiểu rồi

– Vậy giờ chúng ta đi ngắm hoa

– Không! Ta có việc, phải quay về phủ.

Kỷ Cung lặng lẽ quay người, mỗi bước đi chậm rãi, nặng nề như đeo đá. Trái tim Diệc Nhi như đang rơi xuống vực sâu tăm tối nhất . Không được! Phải cứu vãn nó! Cô vội chạy tới, ôm chặt lấy Kỷ Cung. Ánh nắng dịu dàng bao trùm hai người. Hồ điệp gài trên tóc cô lấp lánh xinh đẹp. Ngay lập tức , Diệc Nhi nghe thấy những tiếng nói nhỏ phát ra từ đám hải đường gần đó.

– Xem kìa, nàng ấy đang tỏa sáng !Một con bươm bướm xanh biếc lên tiếng

– Đẹp quá! Chúng ta đến xem đi! Một con khác màu vàng chấm đen gợi ý.

Chỉ vài giây sau, một đàn hồ điệp đủ màu sắc vây quanh hai người. Chúng uốn lượn thành từng vòng tròn. Tinh diệu , kì ảo như trong cổ tích . Diệc Nhi mở tròn mắt, rồi cười đầy thích thú.

– Huynh xem , đàn hồ điệp đang chúc phúc cho chúng ta kìa ! ^^

Một bờ môi băng giá đặt lên trán cô khiến hai má Diệc Nhi ửng hồng , rất đáng yêu. ♥ Mải ngắm đàn bướm nhỏ, cô ko biết Kỷ Cung đã xoay người lại từ bao giờ. Hai tay vòng qua eo cô.

Họ cứ đứng yên như vậy rất lâu. Đến khi nghe thấy tiếng người :

– Quý phi! Người ở đâu?



Lầu ngũ giác về đêm

Xung quanh treo đầy những chiếc đèn lồng đỏ rực

Diệc Nhi nắm tay Kỷ Cung, hạ giọng hỏi :

– Hôm qua cứu muội ra , huynh có sao ko?

– Ta không sao! Chỉ có điều nguyên thần đứt đoạn nên tạm thời sẽ trở thành người phàm

– Có nguy hiểm không?

– Không!

” Người phàm tức là cũng có “sinh lão bệnh tử” ?

– Đều tại muội! Nếu lúc đó, muội không đi theo Trinh Nhi. Nếu muội không ngu ngốc uống chén trà đó…

Miệng cô lập tức bị ngón trỏ của y khống chế

– Không phải lỗi tại nàng!

– Kỷ huynh!

Trong đêm tĩnh lặng , tim đập cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô tựa vào vai Kỷ Cung. Bỗng nghe thấy tim y cũng đập nhanh không kém. Diệc Nhi mỉm cười mãn nguyện. Ước sao thời gian ngừng trôi… Để khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi!

GIỮA SỐNG VÀ CHẾT

Mùa hạ sang,

Biển hồng nở đỏ rực một góc hậu cung

Đỏ tươi như huyết

– Nương nương! Việc này để chúng nô tì làm là được mà! Anh Nhi muốn ngăn Quý phi lại nhưng không được.

– Cứ để ta ! Diệc Nhi nở nụ cười đẹp mê hồn rồi tiếp tục dùng thì , gạt những giọt sương mai còn đọng lại trên lá vào chiếc bình gốm cổ.

Anh Nhi không ngăn cô nữa mà cũng vui vẻ làm theo

– Dùng sương mai pha trà là tuyệt nhất đấy! Nghe Giang thái y nói còn chữa đựoc bệnh ho của Tuyên nhi

– Nương nương ! Người thật hao tâm tổn sức vì Tuyên phi Nương nương!

– Tuyên Phượng vốn là tỉ muội tốt của ta. Đương nhiên là phải tốt với muội ấy. Hơn nữa , Tuyên nhi còn đang mang long thai

– Vâng!



Ngọc Thiên cung

– Quý phi nương nương giá đáo!

Từ trong cung , Tuyên Phượng bước ra. Tuy trang điểm nhạt nhưng vẫn thanh cao khác thường

– Tham kiến Quý phi Nương nương! Cô cúi đầu hành lễ

– Muội mau đứng dậy đi!

– Tạ Quý phi!

– Giữa ta và muội mà còn phải lễ tạ như vậy sao? Muội mà còn làm thế lần nữa , ta giận muội luôn! – Diệc Nhi cảm thấy rất không thoải mái

– Tỉ đừng trách muội nữa mà !Tỉ biết không, đối diện có Lệnh phi nổi tiếng đố kị! Cô ta chức cao hơn muội nhỡ nói muội ỷ sủng sinh kiêu, tin này đồn ra khắp cung thì sau này muội biết làm sao.

– Muội muội nhỏ tuổi mà suy nghĩ sâu xa! Tỉ tỉ thật không bằng được. Diệc Nhi cảm thấy mình chỉ như một đứa trẻ chưa hiểu chuyện

– Tại vì tỉ ngây thơ quá đó mà! Lần trước suýt bị Hiền phi thiêu chết mà còn xin Hoàng thượng tha cho cô ta nữa! Thôi chúng ta vào trong cho mát !

– Ở ngoài này nhiều tia cực tím lắm ! Diệc Nhi cũng gật gù nhưng chỉ nói khẽ.

Diệc Nhi đặt ấm trà lên bàn rồi tự tay rót cho Tuyên Phượng.

Trà vẫn còn nóng . Khói tỏa nghi ngút nhưng hương thơm tinh tế và độ trong của nước sương đã làm Tuyên Phượng thích thú vô cùng.

– Hôm nay chưa nóng lắm , thưởng trà cũng tốt!

– Thế nào?

– Ngọt và thanh !

– HA ha! Tay nghề của ta mà. Không tầm thường chút nào , phải không?

– Không tầm thường! Tuyên Phượng gật đầu cười. – Nhưng sao tỉ làm được như thế?

Diệc Nhi phẩy quạt rồi đọc một lèo :

“Khi hoàng hôn bắt đầu nhuộm hồng mặt hồ là lúc các thiếu nữ chèo thuyền ra chọn những búp sen đẹp nhất, lén bỏ vào trong một dúm trà nhỏ.

Hôm sau, bình minh còn chưa kịp lên, những dúm trà ướp đầy hương sen đã được cẩn thậ