XtGem Forum catalog
Lão sư! Buông tha tôi đi

Lão sư! Buông tha tôi đi

Tác giả: Uyển Chuyển Lam

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328515

Bình chọn: 9.5.00/10/851 lượt.

ắn định đoạt .

Hứa Lưu Liễm trực tiếp mặt lạnh

“Tôi không có gì nói với hắn ,tôi đi trước!”

Sau đó xoay người liền đi,Lâm San Ni vội đưa tay đi kéo cô,hai người đang kéo nhau cửa phòng phỏng vấn mở ra, hắn cúi đầu nhìn điện thoại di động bước ra ngoài, tựa hồ muốn gọi điện thoại, tám phần là muốn tìm cô.

Kết quả vừa ngẩng đầu thấy cô như cũ ở chỗ này trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc,nhưng ngay sau đó thu lại điện thoại di động kéo cô đi vào thang máy, may tầng lầu này cơ hồ toàn bộ là phòng họp,bình thường cũng rất người đi tới.

Hứa Lưu Liễm vừa sợ vừa tức dung lực vùng vẫy,

“Anh buông!”

Hắn không để ý tới cô,kéo cô thì cô càng giãy dụa,hắn trực tiếp khom lưng đem thân thể không an phận bế ngang lên đi vào thang máy.

Chương 118: Suy Nghĩ Một Chút

Hứa Lưu Liễm vừa muốn giãy dụa vừa nhìn thấy bọn người quản lý nhân sự từ trong phòng phỏng vấn đi ra ngoài,không thể làm gì khác hơn vội vàng im miệng,cô cũng không muốn hấp dẫn ánh mắt bọn họ nhìn đến nơi này,cho nên lúc bọn người đi ra,bóng hai người vừa vặn biến mất trong thang máy.

Vừa vào thang máy Hứa Lưu Liễm liền vùng vẫy từ trên người hắn nhảy xuống,trốn sang một nơi cách xa hắn tức giận,hắn ấn phím đi lên tầng cao nhất sau đó tựa tại nơi đó cười nhìn cô ,

“Anh đã nghĩ em sớm chạy không thấy bóng? Tại sao ở bên ngoài chờ anh, có phải có lời gì muốn nói với anh?”

Hứa Lưu Liễm nhịn xuống vọng động mắt trợn trắng ,

“Lục Chu Việt,anh đừng lúc nào cũng tự cho mình là đúng? Nếu không phải Lâm San Ni cô ấy——”

Nói tới đây cô chợt ngừng lại,cái gì chị dâu nhỏ,Lâm San Ni có thể gọi ra miệng,nhưng cô không thể nói ra miệng,tròng mắt đen sáng quắc của hắn ngó chừng cô,

“Sunny làm gì?”

Cô hừ lạnh một tiếng quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn,thang máy dừng ở tầng cao nhất hắn kéo cô ra nhét vào phòng làm việc của mình,phòng làm việc của hắn trước sau như một rất lộng lẫy,làm cho cô nhớ tới phòng làm việc do Trác Thính Phong chuẩn bị cho hắn ở trung học đệ nhị cấp,hắn ngồi lên ghế da phía sau bàn làm việc,cô thì ngồi trên ghế sa lon đối diện hắn,cảm giác này làm cho cô vô cùng không thoải mái,bởi vì tựa hồ lại nhớ tới lúc học trung học đệ nhị cấp mỗi lần bị hắn kéo vào trong phòng làm việc khiển trách.

Vẻ mặt hắn có chút nghiêm túc,

“Em đang ở đây tức giận gì? Lúc trước phỏng vấn không phải là rất tốt sao, hôm nay tại sao bỗng nhiên như vậy?”

Cô quật cường giương mắt nhìn hắn nói từng câu từng chữ,

“Bởi vì em không muốn để cho người khác cảm thấy em dựa vào quan hệ mới nhận được chức vị này !”

Hắn nhìn cô hồi lâu bỗng nhiên nở nụ cười,

“Lưu Liễm,anh không nói quan hệ giữa chúng ta cho người khác biết,chính em dựa vào thực lực của mình lọt vào vòng phỏng vấn cuối cùng,em chẳng lẽ ngay cả điểm tự tin này cũng không có sao?”

Cô không phải nói hắn không được công khai quan hệ giữa bọn họ sao, hắn nào dám không tuân thủ .

Hứa Lưu Liễm cũng rất thật tình,

“Em biết anh không nói nhưng em không muốn làm thư ký của anh,thời gian dài khó tránh khỏi sẽ bị người phát hiện,đến lúc đó chẳng phải tất cả cố gắng của em sẽ uổng phí!”

Hắn bỗng nhiên rời khỏi ghế,ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn cô,

“Hứa Lưu Liễm,em đến tột cùng đang lo lắng cố gắng của em uổng phí? Hay đang trốn tránh anh?

Hứa Lưu Liễm vẻ mặt cương cứng một chút,sau đó liền đưa mắt nhìn về phía khác không có dũng khí nhìn thẳng hắn.Đúng,hắn nói rất đúng,cô thật ra đang trốn tránh hắn. Bởi vì cô không biết,ngày ngày cùng hắn ngẩng đầu không thấy cúi đầu không thấy,giờ sớm chiều chung đụng lòng của cô có thể luân hãm hay không? Có thể quên mất những chuyện hắn làm tổn thương cô? Có thể đem gương mặt của hắn thay thế vị trí chàng trai trong lòng cô không?

Lục Chu Việt thấy cô trầm mặc nhất thời hiểu mình nói trúng tâm sự trong lòng cô,sâu trong lòng dâng lên một chút chua xót,cho dù cô đã vạch rõ giới hạn với Trần Thanh Sở,nhưng cô vẫn không chịu mở rộng cửa lòng với hắn.

Nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu,lần nữa mở mắt ra hắn đã giấu diếm những thứ mất mác nổi lên trong mắt,bình tĩnh đem tốt xấu trong chuyện này nói cho cô nghe,

“Hứa Lưu Liễm, chẳng lẽ em mong muốn tài hoa kiến trúc cả đời bị mai một sao? Em nghĩ xem ngoài anh ra ai dám cho em cơ hội quang minh chánh đại làm kiến trúc sư ?”

Hứa Lưu Liễm rũ mắt ngồi ở chỗ đó,thẳng tắp nhìn chằm chằm ống quần còn có sàn nhà làm bằng gỗ tinh chất vô cùng tốt,trong lòng suy nghĩ rối loạn,cô biết hắn nói rất đúng,cô không phải xuất thân nhân viên thiết kế chuyên nghiệp,cũng không có bằng cấp,đi những công ty khác cũng chỉ có thể làm tiểu muội bưng trà rót nước,không có bằng cấp ngay cả cơ hội chạm vào ước mơ thiết kế cũng không có.

“Anh chỉ nói vậy,công việc này em có làm hay không tùy em!”

Lục Chu Việt giọng nói nặng trĩu nói ra thông điệp cuối cùng,hắn dụng tâm lương khổ cô một chút cũng không hiểu.

Giọng nói nghiêm túc của hắn phun ra làm cho lòng Hứa Lưu Liễm run lên,cô rất nhanh phủi đất hai tay đứng dậy bất an nhìn hắn,

“Để em suy nghĩ một chút!”

Sau đó liền vội vã chạy khỏi phòng làm việc của hắn, còn lại Lục Chu Việt đứng ngó c