
ò mò chuyện của hắn,là nguyên nhân gì để cho một người đàn ông rời đi mười sáu năm sau mới quay đầu vãn hồi mối tình này.
Lục Chu Việt rất bất đắc dĩ,
“Anh sẽ không kể,chuyện này em nên chờ Hạ Vi Lương tới nói”
“Nhưng cô ấy không biết chuyện này,anh nói cho em nghe sau đó em kể lại để cô ấy viết,như vậy mới tốt!”
Cô ngồi ở bên cạnh hắn kéo cánh tay của hắn không chịu buông tha,hắn không thể làm gì khác hơn buôn tay đầu hàng,
“Anh chỉ kể đại khái cho em nghe thôi!”
Cô gật đầu lia lịa sau đó tự động tìm một tư thế thoải mái tựa vào vai hắn,hắn lần đầu tiên trong đời sắm vai người tường thuật ,
“Thật ra thì chuyện của bọn họ rất đơn giản,đó là mười mấy năm trước Bành Vận còn trong tuổi dậy thì thi vào đại học Bắc Kinh,rồi quen được Đoạn tổng phong lưu phóng khoáng,sau đó hai người yêu nhau,nhưng bởi vì gia thế Bành Tổng hiển hách,cha mẹ cho tới ông bà đều giới quân chính,nên không cho phép hắn cưới một cô bé bình dân,sau đó ngạnh sanh bắt buộc hai người chia tay,tiếp đó Bành tổng gần mười tám tuổi bỏ học vì mang bầu trở lại quê hương thành phố N của mình,không quan tâm những lời đồn đãi áp lực một mình Bành tổng gây dựng sự nghiệp nuôi dưỡng con mình.”
Hứa Lưu Liễm ngẩng đầu lên có chút tiếc nuối hỏi hắn,
“Vậy Đoạn tổng năm đó chịu thua dễ vậy sao?”
Dáng vẻ Đoạn Thuần Niên thoạt nhìn không giống như kẻ bội bạc,tại sao dễ dàng bỏ qua như vậy?
Lục Chu Việt xem như không nghe thấy thở dài,
“Hắn không thỏa hiệp thì không còn cách nào, bởi vì người nhà hắn nói, nếu hắn ở chung một chỗ với cô ấy chỉ có thể làm cho cô ấy chết! Cho nên hắn lựa chọn để cho cô có thể sống. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm hít không khí ,hốc mắt có chút ướt át,
“Tại sao cha mẹ hắn có thể tàn nhẫn như vậy? Em sau này có con,nhất định sẽ không tham dự chuyện tình cảm của nó!”
Song người nói vô ý người nghe có lòng,cô còn vì chuyện tình của Bành Vận cùng Đoạn Thuần Niên mà đau lòng ,còn hắn trực tiếp kéo cô lại cười híp mắt mở miệng,
“Ơ, anh không hiểu em tại sao đề cập tới chuyện sanh con nha? Xem ra anh phải ra sức một chút!”
Hứa Lưu Liễm lúng túng nhìn thoáng qua người ngồi chung quanh bọn họ,oán hận trừng hắn,
“Lục Chu Việt,đây là nơi công cộng,xin anh nói những lời đó nhỏ thôi,hoặc không nói thì càng tốt!”
Hắn mới mặc kệ cô,nghiêng người tới đến gần tai cô vui mừng hỏi,
“Lưu Liễm,em thật đồng ý chuyện sanh con rồi? Không bằng chúng ta tối nay trở về cố gắng tạo ra đứa bé ha!”
Hứa Lưu Liễm xấu hổ muốn chết,
“Anh chờ em sau khi tốt nghiệp rồi nói được không? Chẳng lẽ anh muốn em mang thai đi nhận bằng tốt nghiệp”
Cô còn nữa năm mới tốt nghiệp,bất quá vì năm tư nên cơ hồ không có khóa,tất cả mọi người đều chuẩn bị nghiên cứu,tìm công việc, năm sau lại càng không có chuyện gì,rồi đợi đến tháng bảy trở về trường nhận bằng tốt nghiệp là được,nhưnghắn cũng không cần nóng lòng sinh con vậy chứ?
Hắn cau mày suy nghĩ một chút,sau đó ôm cô vào trong ngực dùng sức hôn xuống,
“Vậy thì theo ý em!”
Cô dần dần từ bài xích hắn đến rốt cục chịu cam tâm tình nguyện sinh con cho hắn, hắn nhất thời cao hứng mong muốn cô thật nhanh tốt nghiệp .
*
Thế giới này rất lớn,lớn đến có một số người vốn rất thân mật tự dưng càng lúc càng xa thành người dưng.Nhưng thế giới này cũng rất nhỏ,nhỏ đến không khuôn muốn gặp mặt người đó lại để cho mình gặp được.
Phi trường Ôn Thành rất lớn,bãi đậu xe phi trường cũng rất lớn,nhưng Hứa Lưu Liễm lại có thể gặp được Trần Thanh Sở. Lúc đó tài xế bọn họ đi phía trước đẩy hành lý đi tới,cô kéo tay Lục Chu Việt đi ở phía sau,vừa đi mặt mày vừ hớn hở cùng hắn thảo luận chuyện trong phòng làm việc.
Vừa ngẩng đầu đã thấy được đứng bên cạnh xe bọn họ là một chiếc xe màu bạc Bentley bên cạnh xe Trần Thanh Sở,nhìn dạng này tựa hồ hẳn tới phi trường đón người,mà nhìn thần thái tựa hồ đã xuống xe thật lâu,đứng ở nơi đó ánh mắt nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm hướng bọn họ,trong lúc bình tĩnh lóe lên rồi lại dấu diếm một tia đau đớn.
Khuôn mặt đầy nụ cười thoáng cái cứng lại,cô đột nhiên cảm giác được hiện tại mình đang rất lúng túng,cô kéo tay người khác ở trước mặt người yêu cũ cười vô cùng rực rỡ , mặc dù cô đối với Trần Thanh Sở đã không còn tình yêu nam nữ nhưng vẫn cảm thấy lúng túng.
Lục Chu Việt đi bên cạnh cô dĩ nhiên đã nhận ra cô cứng ngắc,giương mắt nhìn sang sau đó một đôi con ngươi sắc bén bỗng dưng nheo lại,hắn cũng không nói gì, chẳng qua có thâm ý khác nhìn Trần Thanh Sở,sau đó giơ tay lên kéo cô sải bước đi về phía trước.
Hứa Lưu Liễm rũ mắt xuống mặc hắn ôm đi tới,lựa chọn làm như không thấy Trần Thanh Sở,cô cảm thấy hiện tại trong tình trạng này,gặp nhau không bằng không thấy. Bởi vì muốn đến xe bọn họ,nhất định phải đi qua xe Trần Thanh Sở,thời điểm càng đến gần cô càng cảm thấy bất an,bởi vì trên đỉnh đầu ánh mắt Trần Thanh Sở một mực bướng bỉnh vòng quanh.
Trần Thanh Sở đứng ở nơi đó nhìn cô trốn tránh không nhìn hắn,trong lòng dâng lên một mảnh tuyệt vọng trống vắng,giống như khí trời rét lạnh bên ngoài trong nháy mắt đóng băng,trong xe có mở điều hòa nhưng ngay cả hàm răng đều ru