
không biết như chúng tôi đau khổ ra sao không?”
“Lưu Liễm,cậu tĩnh táo lại,ngày mai sẽ là hôn lễ hai người,cũng đã đi tới bước này hai người không thể bĩnh tĩnh nói với nhau sao?”
Hạ Vi Lương vội vàng chạy tới trấn an tâm trạng thất khống của cô,vốn đang rơi lệ cô nghe Hạ Vi Lương nói bỗng nhiên khóe miệng kéo căng nở nụ cười lạnh lùng .
Cô vừa cười nước mắt càng rơi nhiều trên mặt,ánh mắt đều mang theo hận ý nhìn về phía hắn,
“Hôn lễ?Vi Lương,mặt tớ thật bị mù,mới có thể quyết định người đàn ông tâm địa ác độc này! Sẽ không còn hôn lễ gì nữa,tôi muốn ly hôn,tôi muốn ly hôn với người ác độc này——”
Cô lớn tiếng gào thét,tâm trạng cô đã gần như điên cuồng,tiếng nói bởi vì … liên tiếp thét mà dần dần khàn đi,nghe làm cho người ta cảm thấy thê lương,Lục Chu Việt vốn trầm mặc,vừa nghe lời này nhất thời nguy hiểm nheo lại mắt nhìn chằm chằm cô,
“Em nói thêm một lần nữa cho anh?”
“Tôi nói,tôi muốn ly hôn! Tôi muốn ly hôn với người ác độc như anh ——”
Cô tựa tại trên tường dùng hết khí lực toàn thân gào thét về phía hắn.
Hắn tiến lên một bước nắm người cô,giọng nói căng thẳng xen lẫn tức giận,
“Hứa Lưu Liễm,chỉ vì chuyện này em muốn ly hôn? Em đang ở trước một ngày chúng ta sắp cử hành hôn lễ nói ly hôn với anh? Anh tâm địa ác độc vậy thì em tâm ác độc không?”
Hứa Lưu Liễm giương mắt quật cường giằng co với hắn,sau đó cười giễu cợt,
“Làm sao? Tôi giờ đây nói ly hôn không được sao? Có phải anh cảm thấy ngày mai khó giải thích với mấy người trong đám thương nhân? Tốt,hôn lễ cứ cử hành, cùng lắm tôi sẽ nói với toàn bộ thế giới ,Lục Chu Việt anh là một người hèn hạ vô sĩ cỡ nào!”
Lục Chu Việt sắc mặt khó coi trước nay chưa có,tay nắm cằm cô lực đạo không khỏi siết chặt,Hạ Vi Lương ở một bên bị dọa sợ đến sắp khóc lên,cô không muốn trước một giây hai người vẫn rất tốt,tại sao thoáng một cái biến thành kẻ thù!
“Các con làm sao!”
Đang thời điểm Hứa Lưu Liễm cùng Lục Chu Việt hai người giằng co,phía sau bọn họ bỗng nhiên truyền đến một tiếng suy yếu nhưng cũng tràn đầy uy nghiêm, Hứa Lưu Liễm tâm cả kinh giương mắt liền thấy Liên Tố sắc mặt trắng bệch tay phủ lên ngực tựa tại cửa phòng ngủ nhìn bọn họ.
“Mẹ——”
Cô không kịp quan tâm ân oán giữa mình và hắn,đẩy hắn ra vội vã bỏ chạy đến bên cạnh Liên Tố,vừa rồi tâm trạng quá kích động nhất thời đã quên Liên Tố đang ở phòng bên cạnh,cô nói những chuyện kia đều bị Liên Tố nghe thấy. . . . . .
Hạ Vi Lương cùng Lục Chu Việt cũng khẩn trương đi tới,Liên Tố hô hấp dồn dập,sắc mặt vô cùng tái nhợt,bà giương mắt nhìn Lục Chu Việt không thể tin lắc đầu,
“Chu Việt,chuyện tiểu Liễm vừa nói. . . . . .”
Khi bọn họ ầm ĩ bà đã thức dậy nghe thấy,vốn muốn chạy sang đây khiển trách tính tình không tốt của con gái,không nghĩ tới bà lại nghe được chuyện này,còn hắn,đã trả lời đúng.Bà làm sao cũng không nghĩ ra,người chững chạc như hắn lại làm việc không chừa tất cả thủ đoạn nào,tất cả là bởi vì quá yêu sao?
“Thật xin lỗi,bác gái!”
Lục Chu Việt không đợi Liên Tố nói xong đã cúi đầu quyết định thừa nhận.
Việc đã đến nước này hắn giải thích nhiều hơn nữa cũng vô dụng,hắn ban đầu cùng đường bí quá hóa liều không có ai sẽ hiểu. Lúc ấy Trần Thanh Sở sắp trở về nước nếu hắn nếu hắn không có được cô đời này thật không còn cơ hội.Loại đau chiếm không được người mình yêu trắng đêm gặm nát xương tủy trong người hắn,chỉ có chính hắn một mình nếm thử .
Lời hắn vừa dứt Liên Tố hô hấp bỗng dưng dồn dập,Hứa Lưu Liễm nhất thời quá sợ hãi,đi đến đưa tay vỗ về ngực giúp bà thở ,
“Mẹ! Mẹ làm sao vậy?”
Liên Tố hít vài ngụm lớn,sau đó đưa tay kéo tay Lục Chu Việt cùng tay Hứa Lưu Liễm,khó khăn đặt hai bàn tay cùng nhau,Hứa Lưu Liễm làm như nhìn thấu ý đồ của Liên Tố vội rút tay ra,hắn nhìn Liên Tố sắp không có khí liền đưa tay nắm tay cô,cô nhất thời khuôn mặt địch ý ngẩng lên nhìn chằm chằm hắn,giống như hắn là kẻ thù thâm sâu của mình.
Liên Tố cúi đầu nhìn thoáng qua hắn cầm thật chặc tay cô,thở hổn hển mở miệng,
“Tiểu Liễm,Chu Việt, bất kể, bất kể ——”
Chẳng qua lời bà còn chưa nói hết,bởi vì phổi dưỡng khí cung cấp chưa đầy bà phủ lên ngực ngất đi, Hứa Lưu Liễm bản năng đưa đỡ lấy bà,cô nhìn đóng chặt hai mắt đau khổ phát ra một tiếng hét,
“Mẹ ——”
“Dì Liên. . . . . .”
Một bên Hạ Vi Lương đã sợ đến nước mắt chảy ra giơ tay lên che miệng ở nơi đó không biết làm sao,Lục Chu Việt đi đến đỡ lấy Liên Tố trong ngực Hứa Lưu Liễm bình tĩnh nói,
“Lập tức đến bệnh viện!” Hứa Lưu Liễm cho dù ghét hắn,lúc này cũng không thể bởi vì tức giận hắn mà làm trễ nãi thời gian chữa bệnh cho Liên Tố,nên mặc hắn ôm Liên Tố lao xuống lầu,mình thì theo Hạ Vi Lương đi theo.
Lục Chu Việt vừa lái xe chở các cô chạy như điên đến bệnh viện vừa gọi điện cho Đường Dục Hàn để hắn an bài tốt tất cả,Hứa Lưu Liễm ôm Liên Tố đang hôn mê chảy nước mắt,
“Mẹ,mẹ đừng có việc vì,ngàn vạn đừng có việc gì,con còn chưa có hiếu kính mẹ. . . . . .”
Hạ Vi Lương ở bên cạnh nhẹ giọng an ủi cô,
“Lưu Liễm,cậu đừng quá lo,dì Liên là người tốt vậy,ông trời sẽ không đưa dì đi sớm!”
Hứa Lưu Liễm trầm mặc một hồi chợt giương mắt nhì