
i không sao.
Hắn nói
“Anh làm như vậy không phải khoe khoang,không phải xa xỉ,là bởi vì anh có năng lực cho em những thứ này,nếu như anh hiện tại chỉ là nhân viên bình thường anh dĩ nhiên sẽ không như vậy,anh chỉ muốn trong phạm vi năng lực cho em thứ tốt nhất,anh không cần em đau lòng,em chỉ cần biết điều nhận lấy!”
Hạ Vi Lương ngồi chỗ đó lẳng lặng nhìn cô,bỗng nhiên yên tĩnh làm Hạ Vi Lương rất không thích ứng,cô vừa sửa sang áo cưới vừa quay đầu lại nhìn cô,
“Đánh xong chữ chưa? Thân là phù dâu ngày mai đoán chừng cậu cả ngày không rãnh”
Hạ Vi Lương xì cô,
“Cậu thật cho tớ là người máy sao,chị đây đã nhân lúc trước mấy ngày hôn lễ đánh xong bản thảo,cho dù chưa có viết tớ cũng không viết,chuyện lớn cả đời cậu tớ phải liều mình theo giúp!”
Đã sớm biết Hạ Vi Lương nói năng rất giỏi,còn Hứa Lưu Liễm đã làm tốt chuẩn bị tâm tư nhưng khi cô nghe nói những lời đó vành mắt vẫn thoáng đỏ lên, Hạ Vi Lương đi tới nhẹ nhàng ôm cô giọng nói chua chát
“Đại Hứa này,nhiều năm qua nhìn cậu từng bước đi tới cùng chịu khổ hay ủy khuất ra sao tớ đều biết,thật không dễ dàng có được cho nên. . . . . . cậu nhất định phải hạnh phúc !”
Hạ Vi Lương nói bản thân cũng đã nghẹn ngào,Hứa Lưu Liễm thì càng không cần phải nói đưa tay đẩy ra cô lau nước mắt,
“Hạ Vi Lương cậu nói nhiều quá,chuyện gì cũng có thể làm người ta khóc!”
Hạ Vi Lương vừa lau nước mắt vừa cười hắc hắc,
“Tuy nói lúc trước hai người đã đăng ký nhưng tớ cảm thấy ngày mai vẫn là một ngày rất quan trọng,cảm thấy sau này cậu nhất định theo người đàn ông đó cả đời, trong lòng tớ rất khó chịu mặc dù lão Lục là một người đàn ông tốt,nhưng vẫn khó chịu. . . . . .”
“Vi Lương,chúng ta sẽ cùng hạnh phúc!”
Hứa Lưu Liễm kéo tay cô dịu dàng nói.Cô là cô gái hiền lành nhất định sẽ nhận được lão thiên chiếu cố để cô cả đời hạnh phúc .
Hai người trò chuyện qua lại hồi lâu,Hạ Vi Lương đứng dậy đi ra ngoài rót nước uống,điện thoại di động của cô bỗng nhiên vang lên,cô nhìn thấy người gọi đến là Trần Thanh Sở,cô lập tức không chút do dự liền cúp điện thoại.Cô không biết hắn gọi điện thoại tới lại có chuyện gì, tóm lại cô không muốn trước một ngày kết hôn lại bị hắn khiến cho tâm trạng không vui.
Trần Thanh Sở làm như biết cô sẽ không chịu nghe cũng không gọi đến nữa,nhưng không đầy một lát điện thoại di động cô vang lên thanh âm tin nhắn,cô mở ra nội dung tin nhắn rõ ràng hiện ra ở trước mắt cô: Em chẳng lẽ không cảm thấy chuyện ba em bị hãm hại có chỗ kỳ quặc sao?Bác Hứa là một người liêm chính với lại lúc đầu điều tra không ra,tại sao bỗng nhiên có chứng cứ chính xác bỏ tù nha?
Lông mày cô thoáng cái nhíu lại,bàn tay nắm điện thoại di động run rẩy,nói thật ban đầu chuyện của bố cô từng hoài nghi qua,bất quá lúc ấy cô hoài nghi chính là, tất cả đều là Lục Phương Đình bức cha đến chỗ chết ,nhưng hôm nay xem những lời này,chuyện không đơn giản như cô nghĩa.
Cho nên cô lập tức gọi điện cho Trần Thanh Sở hỏi thẳng vào vấn đề,
“Anh gửi tin ngắn kia có ý gì?”
Trần Thanh Sở ở trong điện thoại nhẹ nhàng cười, giọng nói rất dịu dàng,
“Tiểu Liễm,nếu như anh nói chuyện bác Hứa lúc đầu sắp bị bỏ vào tù là do người luôn miệng nói yêu em là người đàn ông tốt Lục Chu Việt một tay bày ra,vậy ngày mai em có chịu lấy hắn không?”
Nếu cô ngay sau đó gọi điện cho hắn,vậy thì đại biểu trong lòng cô hoài nghi cho nên hắn không dây dưa,trực tiếp đem lời mình muốn nói toàn bộ nói cho cô nghe,sau đó ngừng thở lẳng lặng chờ phản ứng của cô.
“Không thể nào! Làm sao có thể! Chuyện ba em là anh ấy ra tay cứu đấy!”
Hứa Lưu Liễm đầu trống rỗng chốc lát sau chợt lắc đầu phản bác Trần Thanh Sở nói xấu.
Trần Thanh Sở không nhanh không chậm ứng phó lời phản bác của cô,tinh tế nghe qua sẽ phát hiện ở trong đó mang theo nồng đậm đắc ý,
“Không bức bác trai đến đường cùng em tại sao lại hết đường đi? Mà hắn lại hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt em,em không cảm thấy trùng hợp quá sao?”
Hứa Lưu Liễm tim lộp bộp thoáng cái rơi xuống,cô nhớ tới ban đầu cô từ nhà họ hứa ra ngoài hắn ngẫu nhiên xuất hiện ở trước mặt cô,cô nhớ được hắn lúc đó giải thích là: Tới đây thăm bạn,mà cô còn tin hắn
Thấy cô bắt đầu trầm mặc Trần Thanh Sở đổi lại lời nói chân thành,
“Tiểu Liễm,đây cũng là nguyên nhân anh phản đối em sống chung với hắn,cho dù em hiện tại không yêu anh,anh cũng hy vọng em có được hạnh phúc,nhưng anh không muốn em ở chung với người đàn ông vô sỉ đó,bởi vì mỗi lần nhìn em đi chung với anh,anh liền sẽ nhớ đến năm đó hắn không chừa thủ đoạn nào chia rẽ chúng ta!”
Trần Thanh Sở nhìn như vô ý thật ra cố ý nói câu sau cùng,hung hăng đâm trúng huyện chết của Hứa Lưu Liễm,cô nắm điện thoại di động thân hình không bình tĩnh lảo đảo về phía sau một câu cũng nói không ra,cô hiện tại chỉ cảm thấy vô tận bi ai xen lẫn đau lòng.Nếu như, nếu như tất cả giống như Trần Thanh Sở nói,vậy hắn thật quá hèn hạ,cho dù hắn muốn có được cô cũng không cần hãm hại bố cô!
“Nếu như em không tin lời anh,vậy không bằng em chính miệng hỏi hắn,anh tin hắn sẽ kể chi tiết cho em biết! Tiểu Liễm,có một ngày em sẽ biế