
n bị, cô là quân nhân chuyên nghiệp, nháy mắt thay đồng phục tác chiến cũng đã đem việc phiền lòng bên ngoài tạm thời ném tất cả ở sau ót.
Phòng hội nghị tác chiến, Từ Ngao phát cho mỗi đội viên phần tài liệu, lưng dựa cái bàn khoanh tay mà đứng, giải thích chi tiết quy tắc nhiệm vụ cũng phân chia bộ phận cụ thể mỗi đội viên cần phụ trách.”Có cái gì không rõ, hiện tại đưa ra câu hỏi.”
Ace phủi phủi tài liệu, “Tại sao không phải bảo vệ phụ nữ?”
Tầm mắt Từ Ngao từ trên đầu hắn xẹt qua, nhìn về phía những đội viên khác: “Vấn đề kế tiếp.”
Cố Lạc: “Tôi có thể không đi không?”
Từ Ngao nhe răng cười một tiếng, “Lần này cần ba người tiến hành tiếp cận bảo vệ hắn, tôi, Ace, sau đó là cô, có một số việc có phụ nữ sẽ dễ dàng hơn, cô biết.”
Cố Lạc khẽ hừ không có biểu cảm gì, đem tài liệu ném cho anh.”Vậy tôi không thành vấn đề.”
“Được, hai ngày sau lên đường.”
Là người đứng đầu một tổ chức, Tác Nhĩ cố ý yên lặng thối lui thoái vị nhường cho những người khác, có lời đồn đãi hắn nghiêng về mấy người được đề cử, khiến những người dưới quyền hắn bất mãn. Người dưới tay hắn không phải vật trong ao, lòng dạ độc ác tham lam quá sâu, nhiều lần âm thầm hãm hại với ý đồ khiến hắn soán vị, hắn một cái cũng không trúng kế, vì vậy mới phát sinh chuyện nhóm người Từ Ngao Cố Lạc đi giải cứu hắn. Tác Nhĩ âm thầm điều tra, vẽ dung mạo người xuống tay xong, liền muốn tìm một cơ hội bắt được đối phương trước.
Trên đời này tồn tại rất nhiều chân lý, trong đó một cái chính là có tiền có thể sai khiến ma quỷ. Bên cạnh hắn có người bị mua chuộc, vì lý do an toàn tuyệt không thể an bài bất luận kẻ nào tới gần bản thân bảo vệ như trước nữa.
Tác Nhĩ lại gặp Từ Ngao cùng Cố Lạc lần nữa, ban đầu cũng không nhận ra bọn họ, chỉ có một tia hoài nghi, đó là loại khí chất từ chối người ngoài ngàn dặm trên người Cố Lạc khiến cho hắn xác định. Cố Lạc không có hóa trang, hoàn toàn vốn có, còn cố ý mặc quần áo tương đối trung tính hóa, tóc buộc lên ở sau ót, cách ăn mặc rất là khiêm tốn.
Từ Ngao đang cùng Tác Nhĩ thương lượng chi tiết cụ thể, Ace ở bên cạnh, Cố Lạc cố ý đứng ở vị trí xa nhất, còn đưa lưng về phía bọn họ.
Tầm mắt Tác Nhĩ một mực trên người cô đảo quanh, Ace ở sau lưng hắn khinh thường cong miệng: Ngay cả hắn cũng không theo đuổi được người phụ nữ này, người này đã là bố của hai đứa bé còn cố gắng nhúng chàm?
Chuyến bay đi nước Z cất cánh lúc gần tối, lúc lên máy bay Cố Lạc mới phát hiện ra chỗ mình ngồi cùng Tác Nhĩ là song song kề bên. Tác Nhĩ vừa đi lên liền nhắm mắt nghỉ ngơi không dự định quấy rầy cô, huống chi giữa hai vị trí cách chút cự ly, Từ Ngao cho cô một ánh mắt an tâm, Cố Lạc mới ngồi xuống cài dây an toàn.
“Tôi rốt cuộc biết lần đó vẻ mặt cô ấy là thế nào rồi.” Ace nhỏ giọng nói: “Đổi thành người khác dùng ánh mắt ấy nhìn cô ấy, sớm bị cô ấy ném qua vai đi.”
Từ Ngao kéo khóe miệng, liếc nhìn tạp chí.”Cậu bị ném mấy lần?”
Ace ngượng ngùng cười.”Không nhiều lắm, đủ hiểu ra vài năm rồi.”
***
Thời điểm khi bọn họ bay đến nước Z, Lục Kya Việt sau khi tan học một mình đón xe đi mua quà sinh nhật cho Thi Duy Ân, mấy ngày sau chính là sinh nhật bảy tuổi của cô nhóc. Cố Lạc ở chỗ Nhan Hạ để lại một tấm thẻ, lúc cô không có ở bên cạnh Lục Kya Việt thì tất cả chi tiêu của nó đều ở trong cái thẻ kia. Lục Kya Việt đi rất nhiều nơi chọn lựa quà tặng cho cô nhóc, bởi vì không biết đưa cho cô nhóc cái gì, do dự quyết định mua hết toàn bộ.
Trở lại nhà Nhan Hạ, cô còn chưa có trở lại, Lục Kya Việt đem toàn bộ quà tặng theo thứ tự gạt ra, lại đem tiền chạy đi mua hộp đóng gói. Thi Duy Ân thích màu sáng, mà mấy cái hộp bao bên ngoài trang trí phần lớn là màu đậm .
Thi Dạ Triêu từ một tiệc rượu ra ngoài, thời gian không còn sớm, 72 vừa lái xe vừa hỏi anh: “Trực tiếp về nhà sao?”
Anh chợt nghĩ đến trong nhà có người phụ nữ phiền toái đó ở.”Không.”
“Muốn đi đâu?”
Thi Dạ Triêu báo địa chỉ, 72 âm thầm nhướng lông mày mao: nhà Cố Lạc.
Kết quả tự nhiên chụp hụt, lại quay đầu chuẩn bị đi đến nhà trọ của cô ấy, lại ngoài ý ở trên đường muốn thấy một màn thú vị. Thi Dạ Triêu phân phó 72 đem xe dừng ở ven đường, hạ cửa xe xuống nhìn sang.
72 không hiểu, mấy đứa trẻ đánh nhau có cái gì tốt để nhìn? Nói chuẩn xác là một đứa trẻ đối chiến mấy đứa trẻ —— không, là một đứa bé đang bị mấy đứa trẻ đánh.
Lục Kya Việt lại một lần bị đánh ngã trên mặt đất, trên mặt trúng một quyền, trong miệng nhất thời cảm thấy nóng hầm hập, còn chưa có bò dậy lại bị người đá mấy đá, khắp nơi đều đau, nhưng chính là không có nói ra một tiếng cầu xin tha thứ hoặc kêu đau.
Thi Dạ Triêu đốt điếu thuốc, thảnh thơi ngồi ở trong xe nhìn một màn này: Lục Kya Việt. . . . . .
Chương 19
Tuổi mấy đứa bé nhìn qua cũng lớn hơn so với Lục Kya Việt một chút, thể trạng cũng khỏe mạnh hơn so với nó, xuống tay không nhẹ không nặng, quyền cước tương gia khiến Lục Kya Việt chịu không ít thua thiệt.
Thi Dạ Triêu hút xong điếu thuốc này, mới mở miệng yếu ớt: “Cô trở về trước đi.”
72 mặc dù hiếu kỳ, nhưng từ trước đến giờ rất ít nói nhiều, xuống xe mắt lại nhìn đứa trẻ