Snack's 1967
Lau súng cướp cò

Lau súng cướp cò

Tác giả: Tâm Thường

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211955

Bình chọn: 10.00/10/1195 lượt.

đen trên bàn bên cạnh.”Đã đến giờ bôi thuốc, làm phiền đại giá?”

. . . . . .

Nếu là lúc trước, Cố Lạc nhất định không sẽ quản anh, nhưng lần này ——

Cô cầm lấy hộp nhỏ kia, mở nắp hộp, dùng ngón tay khoét ra dược cao óng ánh trong suốt đều đều bôi ở trên vết thương của anh.”Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vết thương là thế nào làm thành? Ai liều mạng tới ám sát anh vậy?”

Thi Dạ Triêu thật hăng hái uống trong tay chén kia rượu, cong môi cười một tiếng: “Em đây là đang quan tâm vị hôn phu của em sao?”

Cố Lạc tay dừng lại, dùng sức chọc chọc lên vết thương của anh.”Đổi phía trước.”

Thi Dạ Triêu xoay người lại tựa vào đầu giường, Cố Lạc mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm thoa thuốc cho anh, khẽ xoa bóp cho đến khi dược cao bị hấp thụ hoàn toàn.”Tôi chỉ là thay mặt Cố Gia tới xem anh chết chưa một chút, quyết định đưa bao nhiêu lễ an ủi.”

“Anh chết đối với em có ích lợi gì sao?” Thi Dạ Triêu nhẹ nhàng nhấm chất lỏng trong chén, “Anh là người mua mà mất, Cố Gia như thường sẽ tìm kiếm người mua kế tiếp cho em, nói không chừng còn không bằng anh có tiền có thế —— kỹ thuật vượt qua thử thách.”

Cố Lạc trừng mắt nhìn anh, “Hôn nhân của bản thân anh cũng có thể dùng để làm giao dịch đổi lấy ích lợi tư bản sao? Không cảm thấy bi ai?”

Tất cả đám hỏi nói cho cùng đều là vì sử dụng ích lợi, ngày trước đối với anh còn chưa đủ hiểu rõ, nhưng bây giờ Cố Lạc cảm thấy những người khác tạm thời không nói, Thi Dạ Triêu phải là loại đàn ông không có khả năng bán tình cảm của mình nhất.

Con rắn nhỏ đốm ở trên ngực Thi Dạ Triêu vòng quanh thân thể của mình cuộn thành một đoàn liền nằm ở chỗ này không nhúc nhích, cùng chủ nhân của nó một dạng ngoan vô cùng, chỉ có đầu nhỏ sẽ thỉnh thoảng theo động tác tay Cố Lạc thay đổi phương hướng theo.

Tựa hồ cảm giác được người phụ nữ xa lạ này cũng không có nguy hiểm, mới đánh bạo thử thăm dò hướng cạnh tay cô di động hai cái, đối phương không có phản ứng, nó lại động hai cái.

“Nếu như anh để cái thứ ghê tởm này đụng phải tôi, đừng trách tôi lột da của nó.” Cố Lạc cũng không ngẩng đầu lên cảnh cáo, con vật nhỏ kia hình như cảm nhận được cô không có ý tốt, lập tức ngưng hành động tự cho là bí mật. (tự dưng thấy con rắn này đáng yêu >_<)

Thi Dạ Triêu cười khẽ, đem con rắn nhỏ bắt trở lại để trong thùng ở một bên, con rắn nhỏ lập tức uất ức đem thân thể lần nữa vòng thành vòng núp ở góc âm thầm đau lòng.”Tiểu Trà Diệp nói anh không sợ rắn.”

“Có sợ hay không là một chuyện, ghét hay không ghét là một chuyện khác.”

Thi Dạ Triêu a một tiếng thật dài, để ly rượu xuống, ngoài ý muốn kéo cô vào trong lòng lật người đè xuống giường. Cố Lạc ý thức muốn phản kích, ánh mắt liếc thấy băng gạc bên hông anh, tất cả công kích cũng đành dừng lại.

“Anh không muốn vết thương bị nặng hơn liền lập tức buông tôi ra.”

Thi Dạ Triêu đối với cô uy hiếp ngoảnh mặt làm ngơ, đôi tay giữ chặt hai tay của cô, cúi đầu dùng răng nanh cắn khóa kéo áo cô, tầm mắt dừng lại ở vết sẹo trên vai mềm mại của cô, nửa thật nửa giả nói: “Vì cứu em, anh đã bị thương ‘nặng’ nhất, chẳng lẽ em không nên đối với anh dịu dàng một chút sao?”

Anh đang bị trọng thương, cũng không phải là thương trong người. Nhưng Cố Lạc nơi nào hiểu, trợn tròn cặp mắt nhìn anh chằm chằm: “Anh chọc kẻ thù tới tìm, có quan hệ gì với tôi?”

Thi Dạ Triêu không có giải thích, “Câu em mới vừa nói kia ‘tất cả mọi người đang vì anh lo lắng’, trong này cũng bao gồm em sao?”

Cố Lạc hừ cười, không muốn bị vấn đề vô nghĩa này dây dưa.”Tại sao đem chuyện tôi trúng đạn để cho Hoàng Phủ Gia biết?”

Không phải Cố Lạc nhạy cảm, Thi Dạ Triêu đúng là trong nháy mắt đó con mắt biến sắc mấy lần, cuối cùng mới dần dần trầm xuống, khóe miệng vểnh một lúc mới khẽ giơ lên, tầm mắt miêu tả vẻ đẹp hình dáng môi của cô.”Anh có chút đói bụng.”

“. . . . . .” Cố Lạc có loại dự cảm xấu.

“Vết thương xem ra không có vấn đề gì rồi.” Thi Dạ Triêu cúi thấp đầu, hơi thở sạch sẽ xẹt qua múi môi cô, khóe mắt ám hiệu tình dục cong lên.”Sau khi làm chút vận động xa cách lâu ngày thích hợp nhất sẽ nói cho em biết, như thế nào?”

Dứt lời, trực tiếp hôn lên Cố Lạc, thô lỗ hấp thu ngọt ngào trong miệng cô.

Có một số việc, khiến Thi Dạ Triêu cho tới bây giờ cũng nghĩ không ra đầu mối.

Tại sao cứu cô.

Tại sao vì cứu cô mở miệng hướng Hoàng Phủ Gia cầu nhân tình.

Thì tại sao vì cô mà ——

Thi Dạ Triêu thừa nhận anh đối với Cố Lạc tâm tình cùng quá khứ bất đồng, loại biến hóa vi diệu này theo người phụ nữ này ở tiệc cưới thái tử đêm đó bắt đầu xuyên thấu tim của anh.

—— Có mấy lời ngươi không cần phải nói, cho dù là nói rồi, trừ bản thân mình, cũng không còn người sẽ tin.

Cô nói ra những lời này khi đó Thi Dạ Triêu có một loại cảm giác, nếu như nói trên đời này có người nào hiểu được cảm thụ của anh, người này nhất định sẽ là Cố Lạc. Bọn họ chẳng những không phải bạn bè còn từng là đối địch, mặc dù có qua mấy lần thân thể dây dưa lại vẫn không phải người yêu, có chăng bị quan hệ vợ chồng sắp cưới cứng rắn bị trói ở một chỗ, còn bao gồm lợi ích khó coi nhất.

Cô đối với anh tránh né chỉ sợ không kịp, ng