
ợp đụng phải Thi Dạ Triêu cùng một mỹ nhân tóc vàng ở cùng nhau, trước mắt theo trực giác của phụ nữ thì chính là cô ta.
“Không sao, tôi lập tức phải đi ngay.” Cố Lạc không rõ ràng lắm quan hệ cô ta và Thi Dạ Triêu, có thể từ trong phòng ngủ của anh ta ăn mặc như vậy ra ngoài, trước mắt xem ra cũng không như bình thường.
Cố Lạc thật sự là tính toán phải đi, cũng đang ở lúc xoay người cảm thấy có chỗ nào không đúng: phụ nữ? Từ trong phòng của anh ta xuất hiện phụ nữ?
“Ít nhất, chờ thay thuốc cho anh đã.” Thi Dạ Triêu kịp thời gọi Cố Lạc lại.
Từ lúc nhìn thấy Ve¬ra ra ngoài Thi Dạ Triêu liền bắt đầu nhức đầu, thừa dịp Cố Lạc không nhìn thấy, sắc mặt không lấy gì làm tốt liếc mắt một cái trừng ném qua.”Cô ấy không phải khách.”
Cố Lạc lại quay người lại, “Để vị tiểu thư này giúp anh được rồi, tôi còn chuyện khác.”
Ve¬ra bị trừng uất ức, tự biết là làm hại chuyện của anh, vội khoát tay.”Tôi không được, tôi thấy máu là choáng.”
Cố Lạc nhàn nhạt, “Không có máu.” Vết thương đã bắt đầu khép lại, ở đâu ra nhiều máu để chảy như vậy?
Lấy cớ sứt sẹo như vậy, Ve¬ra cười gượng, vẩy ra tóc dài định thẳng thắn.”Tôi mới vừa tỉnh ngủ, không muốn nhìn thấy hình ảnh khẩu vị nặng như vậy.”
Dứt lời liền quay eo lắc mông đi xuống lầu, lưu lại Cố Lạc cùng Thi Dạ Triêu hai người không khí tế nhị nhìn chăm chú chốc lát.
Thi Dạ Triêu trước tiên mở miệng.”Sẽ không tính toán mặc kệ anh liền cứ như vậy đi chứ?” Anh cố ý nói đáng thương như vậy, ngược lại lại bị Cố Lạc xem thường đáp lễ.
Cô thật đúng là không có biện pháp cứ đi thẳng như thế, theo cá tính của cô, luôn là không muốn thiếu người khác, nhất là thiếu Thi Dạ Triêu. Cũng không biết là Thi Dạ Triêu cố ý hay là có tâm, đem thuốc nước làm rơi vãi dơ bẩn một thân mình, Cố Lạc lại chỉ đành phải nâng anh đi phòng tắm rửa sạch.
Áo sơ mi nguyên bản chính là mở rộng ra, vì đổi thuốc dễ dàng, Thi Dạ Triêu ngồi dựa vào trên bậc thang bên cạnh bồn tắm, Cố Lạc giặt khăn lông cởi ra đai lưng. Chờ Cố Lạc lộn trở lại, anh đã ngồi ở đằng kia một bộ tư thái chờ cô cởi quần cho mình.
Thấy cô đối với lần này làm như không thấy, Thi Dạ Triêu chỉ chỉ một vết dơ lớn trên quần.”Không cần em tắm nó, đem anh làm khô cạn sạch là được rồi.”
Cố Lạc không chịu nổi hừ cười một tiếng, chỉ phụ trách lau nửa người trên của anh. Bởi vì là ngồi, mà cô là đứng, thời điểm Thi Dạ Triêu nhìn cô cần khẽ ngửa đầu.”Đừng chỉ chăm sóc phía trên, anh ‘nửa dưới thân’ cũng cần em.”
Cố Lạc căn bản không để ý anh, đem khăn lông bẩn nhét vào trong ngực anh, mở nắp bình thuốc thoa thuốc cho anh.
Cô cúi đầu, tóc từ vành tai chảy xuống che mặt. Thi Dạ Triêu không nhịn được đem tóc cô vén ra sau tai, sau đó tay kia liền bắt đầu dần dần không ở yên.”Lưu lại ăn cơm tối?”
“Chỉ là ăn cơm tối sao?”
Thi Dạ Triêu rất thành thực cười, ám chỉ nói: “Còn có bữa ăn sáng ngày mai.”
Cố Lạc châm chọc kéo khóe miệng, “Không phải là tôi xem thường anh… anh bị thương thành như vậy, tôi thật sự đối với lực chiến đấu của anh bày tỏ hoài nghi.”
Thi Dạ Triêu cúi thấp đầu, mập mờ đến gần cô.”Vậy em liền chăm sóc người bị thương một chút, đổi lại tư thế cơ thể, em ở phía trên chủ động một lần, như thế nào?”
“Trong đầu anh trừ chuyện như vậy không có những thứ đồ khác hả ?” Cố Lạc đem thuốc đều đều vẽ loạn lên trên vết thương dài của anh, tay không khỏi dùng thêm chút sức, Thi Dạ Triêu lập tức cảm thấy đau đến không muốn sống.
“Thật muốn làm, anh không phải là đã có sẵn phụ nữ.”
Rốt cuộc chuyển đến đề tài này, Thi Dạ Triêu rất thích ý giải thích.”Ve¬ra? Cô ta mới là khách nhân, tạm thời nương nhờ ở chỗ này của anh thôi. Đừng hiểu lầm, anh cũng không có thói quen tùy tiện cùng phụ nữ ở chung, cuộc sống riêng rất sạch sẽ.”
“Anh nghĩ hơi nhiều, anh và người nào ở chung, cuộc sống riêng sạch sẽ hay không sạch sẽ cùng tôi không hề có chút quan hệ nào.” Cố Lạc tay quấn xong băng gạc, thu thập cái hòm thuốc một chút rồi đi rửa tay, thuận tiện rửa sạch làn váy bị anh một đạo làm dơ.
Thi Dạ Triêu ở phía sau nhìn đường cong bóng lưng đẹp đẽ của cô, bởi vì cô ở trước mặt kéo làn váy đi lên, hình dáng cặp mông liền thay đổi đến mức vô cùng rõ ràng. Thi Dạ Triêu thẳng cởi quần dài, chống lên thân thể đi tới phía sau cô, triển khai hai cánh tay vây tại ở hai bên cô trên mặt bệ rửa tay rộng rãi.
“Vậy chúng ta sẽ nói một chút chủ đề có quan hệ với em.” Thi Dạ Triêu đứng gần mấy tấc, nơi bụng dưới như có như không ở trên mông tròn đầy đặn vểnh lên của cô nhẹ vuốt ve.”Anh cảm nhận được thân thể của anh nhớ nhung em, nếu không tại sao hiện tại mỗi lần nhìn thấy em đều đặc biệt tưởng nhớ cùng em làm yêu?”
Cố Lạc nhất thời tóc gáy dựng lên, bởi vì anh nói trắng ra cùng sau lưng một cây gì đó từ từ kiên cứng, lập tức quay người lại, cánh tay để ngang giữa hai người, nhưng như cũ không ngăn được thân thể anh lấn tới.”Chớ làm loạn, muốn động dục đi tìm người khác, tôi nói rồi không muốn cùng anh có cái chủng loại tiếp xúc này.”
Thi Dạ Triêu tà khí nhướng mắt quan sát, “Đừng vô tình như vậy, người quen ‘làm việc’.” Tiếp theo không nói hai lời một tay ké