
mà. Em ngồi đây đợi xíu anh đi về liền.
Nói xong Khương xách xe chạy đi, cái vẻ vội vàng hấp tấp làm cậu phì cười. Khương đi chưa được lâu thì một đám người đi vòng quanh chỗ cậu ngồi mặt hùng hổ có cả nam lẫn nữ. Con nhỏ có vẻ như đầu gấu của nhóm đi lại:
– Ê thằng nhóc, mày hết chuyện làm rồi hả tính dựt ghệ người ta hả mậy.
– Tôi đâu có dựt ghệ ai hết, mấy người là ai.
– Ai không cần biết, tao biết mày dựt ghệ người ta, nhìn mặt mày sáng láng vậy mà đi dựt ghệ người ta.
– Mấy người là ai tôi không quen, tôi biết ai đâu mà đi dựt ghệ – cậu xanh mặt.
– Mày láo hả, cái thằng mới nãy ngồi kế mày chứ ai, có người mướn tụi tao ày một trận, mày trối hả – ả tán vào mặt cậu một cái.
-….
– Chị nói ày biết, liệu hồn nha con, mày khôn hồn thì tránh ra khỏi thằng đó, còn không thì mày biết…….- một cú đấm vào vùng bụng cậu – đồ bệnh hoạn.
Khi nghe cậu này cậu tức, ả là ai mà dám chữi cậu, khuôn mặt trắng giờ hiện đầy 5 dấu tay, quá tức cậu vùng vẫy mà đấm ả, không ngăn được cơn thịnh nộ:
– Mày có quyền gì dám chữi tao.
– Tao thích thì tao đánh đó rồi sao, chị mày mà mày dám đánh nữa à, được, bây đâu dọng nó thêm vài dạp nữa – ả tức tối.
Khi bọn đàn em dọng cậu, máu tuông ra, miệng thì bị rách. Ả cười hả hê nắm đầu tán cậu thêm một cái nữa. Nhưng chưa kịp nói thêm tiếng nào thì ả bị một lực kéo lại phía sao làm ả té nhào xuống đất, quay nhìn lại thì thấy một cô gái với thân mình nhỏ nhắn, không nói tiếng nào bọn đàn em nhào sáp lá cà thì cả lũ bị bại trận nằm la liệt, còn ả thì vẫn nhào vô đánh cô gái đó. Chưa đụng tới người con gái đó là ả đã bị tán và té nhào lăn cù cù xuống đất. Cô gái nhẹ nhàng bước đến ả mà nói:
– Tao thấy chướng mắt, ỉ nhiều mà ăn hiếp hả, chị mày không dạy mày thì thật là uổng.
– Chị ơi tha cho em, mai một em không dám – ả chấp tay lại lục.
– Còn lần sau nữa hả.
– Ngàn lần không dám, mong chị tha cho em – ả tiếp tục cầu xin.
– Chị tha cho em lần này, lần sao mà chị thấy em ăn hiếp nữa thì chết mẹ nghe em – giọng nói nhỏ nhưng đầy uy quyền.
– Dạ dạ em cám ơn chị – em không dám.
Sau đó ả cùng bọn đàn em cùng nhau chạy mất hút, cô gái đó lại gần cậu đỡ cậu em thì:
– Nhân, sao em lại ở đây – người đó hỏi.
– Chị Hân – cậu gọi.
– Tụi nó dám đánh em ra nông nỗi thế này, biết vậy nãy chị dọng cho nó vài phát nữa, mẹ bà tụi nó – Hân chữi.
Hân nhìn cậu mà xót xa trong lòng, đang đi bên đường thì có kẻ bị đánh liền ra tay nghĩa hiệp không ngờ cứu được cậu.
– Em làm gì mà tụi nó đánh em.
Cậu lắc đầu, nước mắt rưng rưng, thấy vậy Hân ôm cậu vào lòng mà dỗ dành. Một cảm giác thân quen bỗng nỗi lên, nó gần gũi nó ấm áp. Cái vỗ lưng an ủi sao mà giống quá nó làm cậu nhớ đến người cô người cá của mình. Cậu nhìn Hân mà mĩm cười.
– Thôi để chi đưa em về – Hân đỡ cậu dạy.
– Còn anh Khương ảnh đi mua kem – cậu nói không ra hơi.
– Cái gì, cưng đi chung với ảnh mà ảnh để cưng bị đánh như thế này à – Hân có chút bực bội.
– Không phải lỗi của ảnh đâu.
– Nói chị nghe làm sao em bị đánh – Hân trưng mắt.
-….
– NÓI – Hân nạt.
– Cái chị đó nói em dựt ghệ của người ta, rồi người ta mướn chị đó đánh em – cậu nói như mếu vì bị Hân nạt.
– Có chuyện này nữa hả. Anh Khương có ghệ?
– Em chưa nghe ảnh nói.
– Vậy là chuyện này có liên quan tới anh Khương của em, chuyện té sông mới đây giờ thêm chuyện này nữa.
– Không liên quan tới ảnh – cậu binh.
– Còn binh nữa hả, lần này là lần thứ hai rồi đó em muốn thêm một lần nữa vì con người đó sao, người ta nói nhất quá tam. Tốt nhất em nên tránh xa ra, giờ theo chị về – Hân bực thật sự.
– Đợi anh Khương.
– Về ngay lập tức, khỏi chờ đợi ai nữa – Hân quát lớn.
Cậu sợ nên te te đi cùng Hân tới bệnh viện để băng bó vết thương rồi cả hai cùng nhau về nhà, cậu thì không dám nhìn thẳng vào mắt Hân còn Hân thì đang vô cùng bực bội.
Tại thời điểm cậu bị đánh, tại một quán kem nhỏ.
– Chị ơi cho em hai ly kem chocolate.
– Anh đợi chút – người bán nói.
Thì từ đâu Vy xuất hiện một cách bất ngờ với cái chân đang bị chảy máu. Thấy Khương Vy liền gọi:
– Anh Khương – rỏ vẻ vô cùng đau đớn.
– Ủa Vy, sao em ở đây, chân em sao vậy – Khương nhìn Vy mà hỏi.
– Lúc đi qua đường em bị mấy thằng kia chạy trúng, không quay lại xin lỗi mà còn bỏ chạy nữa – Vy cố nhăn mặt khó chịu – em đợi taxi nãy giờ mà không có, giờ nó nhức khó chịu quá, anh đi đâu đây.
– Anh đi mua kem cho nhóc Nhân, thôi để anh đưa em về, tối rồi, không khéo vết thương vị nhiễm trùng thì nguy – Khương tỏ ra lo lắng.
– Chắc không sao đâu anh, anh tranh thủ về không thôi nhóc đợi đó, em đứng đây đợi tí có taxi rồi về – bực bội, khó chịu khi nghe nói tới nhóc Nhân nhưng Vy lại tỏ ra bình thường nhất.
– Đâu được thôi để anh đưa em về rồi quay lại với nhóc cũng được.
– Anh tối ngày nhóc Nhân phải chi em được anh quan tâm như vậy thì hay biết mấy – ruột gan Vy nóng bừng bừng.
– Anh với Nhân là anh em mà, anh trai thì có nghĩa vụ quan tâm em mình chứ – Khương cười.
– Em nuôi thôi mà, anh quan tâm quá người ta không biết cứ tưởng anh với Nhân là người yêu không chừng – Vy nói.
– Thì anh xem Nhân như e