
i nên trong lòng Thu Hạ Hạ có phản ứng chuỗi với sự sợ hãi, sau khi xác định cụm từ “xem phim” trong miệng của Âu Dương Dị không phải là xem ti vi, không phải xem đĩa DVD, cũng không phải đi trên tuyến đường “khủng” xong thì cô mới hoan hỉ lỉnh vào nhà vệ sinh chỉnh lại đầu tóc, sau khi chải chuốt xong còn ngắm mình trong gương mãi rồi mới ngượng nghịu bước ra phòng khách, đứng trước mặt Âu Dương Dị đang xem ti vi, nắm tay cậu nói: “OK rồi! Chúng ta có thể xuất phát đi xem phim được rồi”.
Âu Dương Dị cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm lây tay cậu một giây rồi mới từ sofa chầm chậm đứng dậy, đưa Thu Hạ Hạ tới… phòng đọc sách của cậu. Thu Hạ Hạ bối rối nhìn xung quanh một lượt, chủ yếu toàn là sách, cô lúng túng nhìn Âu Dương Dị, “Cậu đưa mình tới đây làm gì?”.
Âu Dương Dị nhìn cô cười hiền dịu rồi ngồi trước bàn máy tính, thành thục khởi động máy. Chờ máy tính khởi động xong, cậu kéo một chiêc ghế ra trước bàn máy tính, có ý bảo Thu Hạ Hạ ngồi xuống.
Thu Hạ Hạ nghi hoặc chau mày, nghiêng đầu nhìn Âu Dương Dị hỏi: “Không phải chúng ta đi xem phim sao? Tại sao lại tới đây? Lẽ nào cậu muốn thử tìm xem có bộ phim nào hay rồi mới đi đến rạp chiếu phim?”.
Âu Dương Dị không nói gì, chỉ nhìn cô cười bí ẩn, di chuột click vào cái gì đó, sau đó một trang web hiện ra, bàn tay cậu lướt trên bàn phím đánh một hàng chữ và một trang phim hiện lên.
Thu Hạ Hạ ngẩng lên nhìn trời đêm, tận hưởng không khí mát mẻ mà những cơn gió đêm đem tới, những hơi thở phập phồng trên ngực cũng dần trở lại nhịp đập bình thường.
“Hóa ra không có sao thì bầu trời đêm vẫn rất đẹp!” Cô thốt lên tán thưởng, sự tức giận trong lòng cũng dần tiêu tan.
Âu Dương Dị cũng nhìn trời, môi nhẹ nhàng nở một nụ cười, “Không có sao, bầu trời càng thuần khiết. Mình thích trời đêm như thế này”.
Thu Hạ Hạ quay đầu nhìn cậu, thắc mắc: “Cậu không thích những vì sao ư?”.
“Những vì sao rất đỏng đảnh. Chúng thích xuất hiện thì xuất hiện, không thích xuất hiện thì trốn biệt. Mình không thích những thứ đỏng đảnh như thế!” Âu Dương Dị nhìn bầu trời bao la khẽ cười, đôi mắt đen huyền ánh lên những tia sáng dịu dàng trong đêm tối.
Thu Hạ Hạ quay đầu nhìn bầu trời đêm, khẽ thì thầm: “Suy nghĩ kỳ lạ! Hóa ra cũng có người không thích ánh sáng lấp lánh của những ngôi sao”.
Âu Dương Dị chí cười mà không đáp lại.
Bầu trời chỉ là một màu đen ngút ngàn, yên tĩnh, tinh khiết, không có chút ánh hào quang nào, thậm chí những đám mây nhấp nhô cũng không hề xuất hiện. Cả bầu trời êm ả như đại dương không gợn sóng.
Đôi mắt của Âu Dương Dị được phủ một lớp sương đêm, ánh mắt dần trở nên mờ nhạt.
Trước đây, trong một đêm yên tĩnh như thế này, cậu cũng nằm trên sân thượng ngắm bầu trời ở một thành phố khác. Đêm đó, bầu trời cũng yên tĩnh, không gạn bóng mây nào, chỉ có người đứng bên cậu là một cô gái khác. Người con gái đó nói, cô ấy thích những vì sao, cô ấy không thích màu đen trầm mặc của cái chết này, thế là cậu chạy một vòng thành phố mua một chùm đèn nhấp nháy hình ngôi sao, tự tay kết một bầu trời đầy sao trên sân thượng.
Nhưng những thứ quá đẹp thì lại chẳng bao giờ bền.
Âu Dương Dị thở dài, im lặng quay sang nhìn cô gái nằm cạnh, “Hạ Hạ, cậu có thích ngắm sao không?”.
Rất lâu mà cô gái bên cạnh vẫn chưa trả lời. Không gian tĩnh lặng bao trùm hai người, cho tới khi có tiếng ngáy khẽ vang lên.
Âu Dương Dị ngạc nhiên, chăm chú nhìn Thu Hạ Hạ đang ngủ, một lúc sau hiểu ra, cười khổ não, bế cô lên rồi đưa vào trong nhà.
Gió đêm khẽ thổi, trời mát lạnh như có hơi nước.
“Hạ Hạ, cậu có thích xem phim gì?” Dưới ánh trăng mờ ảo, Âu Dương Dị nắm lấy tay cô dịu dàng, đắm đuối nhìn cô.
“Mình thích xem những bộ phim tình cảm do các diễn viên là thần tượng đóng, nhân vật nam chính đẹp trai như cậu ấy!” Thu Hạ Hạ nắm lấy tay cậu, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nho nhã như hoàng tử dưới ánh trăng mờ ảo.
Âu Dương Dị mỉm cười, mắt lấp lánh những tia sáng kỳ lạ, “Phim thần tượng xem nhiều quá không tốt đâu. Hay là chúng ta đi tới con đường “khủng”?”.
“Á!” Cô giật mình, còn chưa kịp phản ứng lại thì Âu Dương Dị đang ở trước mặt bỗng biến mất. Sau đó, trước mặt cô xuất hiện một miệng giếng, có một
cái đầu lấp ló rồi một người từ đó đang trèo ra. Cô nhìn kỹ thì hóa ra gương mặt đó là của Âu Dương Dị!!!
Thu Hạ Hạ giật mình, đùng một cái bật dậy.
Trong đầu tạm thời trống rỗng, tim đập nhanh, mấy giây trôi qua cô mới nhận ra mình vừa mơ thấy ác mộng. Thu Hạ Hạ dụi dụi mắt, ngây người nhìn quanh tứ phía, không gian không lạ lẫm nhưng khiến cô nhất thời không biết mình đang ở đâu.
Hơi nóng của ánh nắng lọt qua nửa cánh cửa sổ đang mở chiêu khắp căn phòng, ánh sáng chói chang khiên Thu Hạ Hạ chau mày, nhíu mắt.
Cửa phòng kêu “cách” một tiếng rồi mở ra, Âu Dương Dị cười dịu dàng nhòm qua khe cửa nhìn vào
. “Hạ Hạ, cậu dậy rồi à? Mình mua mỳ thịt nạc băm và trứng muối cho cậu, cậu mau mau dậy ăn đi!”
Thu Hạ Hạ chớp mắt, ngây người nhìn bầu trời tràn ngập ánh nắng bên ngoài cửa sổ rồi hỏi: “Bây giờ là mấy giờ vậy?”.
Âu Dương Dị nhìn đồng hồ treo tường ở trong phòng, nhẹ nhàng trả lời: