
đầu đầy máu, đôi mắt..
– Huhuuhu đừng kể nữa mà. Nó ôm chầm lấy Minh Thái, gớm quá đừng kể nữa.
– Được rồi nín đi nào, không kể nữa, không kể nữa. Đi ngủ thôi. Thái nắm tay nó lôi về trại.
– Đốt con mắt dân FA ghê mày. Thư đô quay sang than thở.
Nó vội buông tay ra nhưng Thái nắm chặt hơn.
– Bộ thấy tui đẹp rồi là nắm tay suốt vậy đó hở.
– Mơ mộng. Thái đáp cụt lủn
– Có cậu mới mơ mộng ý. Buông tay ra để về đi ngủ coi.
– Ê vào lập sòng bài mày. Minh Minh hú hét rủ rê.
– Thôi tao đi ngủ tao mệt rồi. Nó đặt lưng xuống, ngủ ngay tức khắc.
1 A.M
Ngọc Thư nằm mơ thấy mình là cô gái trong chuyện kinh dị hồi nãy Thái kể. Tim nó đập thình thịch, mồ hôi chảy ròng. Người đàn ông cầm con dao và cái đầu, nhìn nó rồi tay còn lại giơ chiếc chìa khóa xe. Nó hét lên, bật dậy. Lần mò điện thoại, màn hình hiện lên con số 1:01 A.M. Đám lớp nó đang ngủ, còn có đứa ngáy mới ghê chớ.
– Chời ơi chớt chắc rồi. Chớt rồi. Chó lớp trưởng đáng ghét.
– Lê Nguyên Ngọc Thư. Giọng nói làm nó rợn người. Đêm hôm khuya khoắt trong rừng thế này mà lại có người gọi tên nó
– Đừng nói là……là…..
CHƯƠNG 16: LẠC TRONG RỪNG
Ngọc Thư ngồi băn khoăn, mồ hôi bắt đầu túa ra. Nó cảm nhận dưới chân mình có gì đó, nhẹ nhàng cuối xuống rờ. Nó bịt miệng lại để không thoát ra tiếng hét, vội chui lại vào trong mềm, nó run như cầy sấy. Cuộc đời nó thật kết thúc tại đây sao. Không phải vậy chớ. Chời ơi Ngọc Thư xinh xắn còn chưa cống hiến gì cho xã hội, chưa báo đáp phụ mẫu, chưa có phu quân vậy mà con ma độc ác nào lại đi ám nó vậy.
– Lê Nguyên Ngọc Thư. Giọng nói lại tiếp tục vang lên, kinh dị gấp đôi lần đầu.
Có ai đó kéo chân nó. Đừng nói là bàn tay hồi nãy nó rờ biết cử động và đang nắm cổ chân nó giật giật. Chời ơi chớt, chớt thặc rồi.
– Minh Thái, help me please. Tôi muốn nói là tôi nhớ và thiết tha cậu bên cạnh tôi lúc này. Tôi…hình như tôi bị ám rồi. Đáng sợ vô cùng, vô cùng đáng sợ. Bấn loạn, vội vàng gửi tin nhắn 5s sau nó mới giật mình, mở máy xem lại tin nhắn hối hận, uất ức không thể tả. Lần này Minh Thái cười cho thúi mặt luôn mà xem.
– Ra khỏi lều đi. Có người gửi tin nhắn, cười tít cả mắt định hù chơi ai ngờ sợ đến mức độ nhắn tin cho cậu. Thiệt trẻ con quá cơ mà cậu thích như vậy.
Nhận được tin nhắn lập tức mặc cái áo khoác nó chui ra bên ngoài. Lửa trại đã tắt ngấm từ bao giờ.
– Lạnh quá. Nó khẽ rên. Chiếu ánh sáng yếu ớt từ chiếc di động, nó đứng trước cửa lều đợi Minh Thái.
Nghe tiếng động nó quay lại, đưa ánh sáng phát ra từ điện thoại để xem rõ hơn nhưng chỉ là một đám cỏ.
– Hù. Thái vội bịt miệng nó lại trước khi nó hét lên đánh thức mọi người dậy lúc 1h sáng. Cảm thấy âm ấm trên tay cậu cúi xuống. Ngọc Thư nước mắt ngắn dài chảy mãi không thôi.
– Nín đi, nín đi mà.
Dỗ mãi không được cậu ôm nó vào lòng. Không hiểu sao cái lạnh bây giờ chạy đi đâu mất, nó thấy rất ấm như được mặc thêm cả tấc áo khoác vậy. Ấm rồi, nó cũng chẳng buồn khóc, cứ thế dụi đầu vào ngực Thái. Thằng được ôm sướng tới tận mây xanh.
– Ấm chớ. Thái hỏi. Nó nhẹ gật đầu.
– Trả phí nhé. Có đứa muốn đạp thằng đang nói một phát cho bớt ảo tưởng đi.
– Nằm mơ. Nó hếch mũi đáp lại
– Đi dạo không. Thái đề nghị
– Dạo lúc 1h sáng, cậu có điên không. Lỡ bị lạc thì sao.
– Thì thôi vậy. Cậu ở lại tôi đi nha. Thái quay lưng bước đi. Sau vài giây suy nghĩ nó đánh bạo chạy theo ôm chặt lấy tay Thái. Tay kia cậu đang cầm cây đèn pin.
– Đi thì đi sợ gì.
Hai người đi rất lâu mới tới một con suối nhỏ nằm sâu trong rừng.
– 2h sáng. OMG chúng ta đi được một tiếng rồi hở. Nó nhìn đồng hồ lên tiếng hỏi
– Vậy sao này lại đây tôi có cái này cho cậu.
– Gì vậy. Nó lon ton chạy lại chỗ Thái
– Bỏ chân xuống đi, nhúng xuống nước ấy.
– Giết người à. Lạnh ngắt. Nó lắc đầu
– Cứ nhúng xuống đi. Mặt Thái sao gian gian ấy.
– Được rồi tôi tạm tin cậu. Nó nhúng ngón chân cái xuống rồi lập tức thư lại.
– Bỏ chân xuống đi mát lắm Thái.
– Đùa à.
– Thiệt đó mát cực. Nó nhắm mắt nhúng cả hai chân xuống. Ôi, lạnh tê tái. Thái vòng tay ôm lấy nó từ phía sau. Nó ngồi yên, bất động.
– Cảm thấy sao? Thái hỏi
– Ấm. Nó mỉm cười
– Tôi đố cậu nếu cậu trả lời được sẽ có phần thưởng hậu hĩnh. Nếu thua sẽ bị phạt đấy.
– Chỉ là phạt thôi mà. Hỏi đi.
– Một con thỏ bị một con sói dẫn vào rừng sâu. Quá sợ hãi con thỏ đã nói gì với con sói để sói thả thỏ đi.
– Khó thế.
– Thế mới là hỏi chớ. Tr
Cùng chuyên mục
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập