
há mạnh khiến cho Mẫn Nhu rất bất an, bàn tay liền ôm lấy bụng, nghiêng người dùng hết sức hất bỏ tay Mẫn Tiệp.
Cô không biết Mẫn Tiệp kéo cô làm gì, nhưng là một người mẹ, khi gặp nguy hiểm cận kề, Mẫn Nhu không dám gỡ bỏ cảnh giác, nặng nề đẩy Mẫn Tiệp. Mẫn Tiệp lảo đảo người, giày cao gót đạp phải người đang lui tới ngã xuống đất.
Tất chân bị rách một mảng, trên đầu gối xuất hiện vài vết máu. Mẫn Nhu nhíu mày, không để ý vẻ mặt đau đớn của Mẫn Tiệp, kéo Cơ Tố Thanh đi tới bên cạnh xe.
“Tiểu Nhu, cháu không sao chứ?”
Trước khi lên xe, Cơ Tố Thanh thoáng nhìn sắc mặt Mẫn Nhu hỏi. Mẫn Nhu mỉm cười ra hiệu cho Cơ Tố Thanh yên tâm. Cơ Tố Thanh nhẹ nhàng thở hắt, đưa mắt nhìn Mẫn Tiệp ngã dưới đất không hề có một câu quan tâm, lời khởi động xe chạy đi.
“Mợ nhìn cũng biết cô ta không phải người tốt, Tiểu Nhu về sau nếu tránh được thì tránh, đừng suốt ngày cùng cô ta tranh cãi”
“Vâng ạ”
Mẫn Nhu xoa nhẹ bụng đã bắt đầu gồ lên, trong lòng đồng ý với cách nói của Cơ Tố Thanh. Vì sự an toàn của con, cô phải cảnh giác, nhất là với người nham hiểm như Mẫn Tiệp, tốt nhất nên bảo trì khoảng cách.
Nhà hàng đãi sinh nhật không xa hoa, nhưng phong cảnh rất đẹp phục vụ lại chu đáo. Lúc Mẫn Nhu và Cơ Tố Thanh, khách cũng đã tới không ít, đều là họ hàng Lục gia, cũng không mấy ai xa lạ.
Lục Thiếu Phàm thấy cô tới liền bỏ ngang cuộc trò chuyện, đi ra cửa, gương mặt anh tuấn nở nụ cười ôn hòa, cầm bàn tay lành lạnh của Mẫn Nhu để vào bàn tay ấm áp của mình.
“Bên ngoài lạnh như vậy sao em không mặc thêm áo?”
Mẫn Nhu cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, bên trong là áo lông cừu, bên ngoài là áo khoác lông dài nhìn cô tròn như một con chim cánh cụt, vậy mà người đàn ông này lại chê cô ăn mặc chưa đủ nhiều, giọng nói trách cứ khiến cô không khỏi bật cười.
“Không sao, bên trong chẳng phải có lò sưởi sao?”
Trong lúc vợ chồng son đang khe khẽ nói, thì trong mắt người khác lại là một gia đình hạnh phúc ngọt ngào. Mẫn Nhu phát hiện mình và Lục Thiếu Phàm đang trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, mặt liền lúng túng, khẽ mỉm cười kéo Lục Thiếu Phàm đi về phía góc phòng, giảm bớt sự chú ý.
Chương 90
Trên bàn cơm, bầu không khí hết sức vui vẻ, Cơ Tố Thanh mặt mày hớn hở nhìn đám hậu bối dâng quà chúc mừng. Ăn xong, Mẫn Nhu cảm thấy hơi khó chịu liền len lén chuồn ra bên ngoài, hít thở ít không khí trong lành.
Lục Thiếu Phàm tính đi theo cô, lại bị chú Đường Lệ lôi kéo. Mẫn Nhu cũng ngại để anh đi theo cô ra ngoài, nghe anh dặn dò cẩn thận xong, cô tươi cười bỏ ra ngoài trước sự mập mờ của mọi người trong phòng.
Mẫn Nhu không đi dạo xung quanh, mà tới sảnh nhà hàng Khải Tuyền. Nhà hàng này cô cũng từng tới ăn vài lần nên cũng không còn xa lạ.
Nữ nhân viên phục vụ vẫn như hình với bóng đi theo phía sau, Mẫn Nhu cũng không đuổi cô ta dù có hơi mất tự nhiên nhưng đó là tâm ý của Lục Thiếu Phàm. Cô cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ cảm thấy rất hạnh phúc.
Tiếng đàn êm ái vang lên, Mẫn Nhu thích ngồi trên ghế, hưởng thức mùi cà phê quanh quẩn trong không khí, nhưng mùi hương có vẻ quá nồng khiến cho Mẫn Nhu không khỏi nuốt nước miếng do lúc nãy chưa ăn được bao nhiêu.
“Lục phu nhân, cô chờ một lát, tôi đi lấy cháo tổ yến mà Lục tiên sinh dặn nhà bếp làm riêng cho cô”
“Được, cảm ơn”
Nhân viên phục vụ lễ phép mỉm cười bỏ đi. Một mình Mẫn Nhu nhàn nhã ngồi quan sát toàn bộ cách trang trí của nhà hàng, ánh mắt chuyển động, lúc nhìn xuyên qua lớp kính không hề có chạm khắc thì nhìn thấy Mẫn Tiệp và Will. Trong lòng, cô thầm cười khổ, hôm nay không biết cô có phạm tiểu nhân không?
Mẫn Tiệp đã thay trang phục so với lúc chiều, bộ đồ tây che đi vết thương trên đầu gối, nhưng cô ta vẫn mang đôi giày cao gót 8cm, dịu dàng bước đi, nhưng nếu quan sát kĩ có thể thấy một bên chân hơi khập khiễng, có lẽ phải cố nén đau.
Mẫn Tiệp kéo tay Will, hai người ăn mặc rất long trọng, không khó để nhìn ra họ tới đây chắc chắn có mục đích. Nhưng từ thần sắc của cả hai, Mẫn Nhu cũng đoán được xem ra mọi chuyện thất bại, mục đích không được như ý nguyện..
Dù là vì chuyện cổ phần hay chuyện Hồng Lam, Mẫn Nhu cảm thấy tất vả đều không liên quan tới mình. Hai người dùng trăm phương ngàn kế để đạt được mục đích nhưng lại gặp trắc trở, dù họ đã vào bước đường cùng nhưng càng hăng hay chán nản thất vọng, chỉ cần không đến quấy rầy cô, thì cô không muốn nhúng tay vào, tránh dây vào rắc rối.
Mẫn Nhu vừa tính thôi không nhìn nữa, an tâm ngồi đợi cháo tổ yến bưng tới thì bị phát hiện. Mẫn Tiệp quay đầu nhìn sang, cũng nhìn thấy cô, ánh mắt buồn bã ảo não nhất thời đong đầy hận thù ganh ghét, cô ta buông tay Will ra, vội vàng chạy về phía cô.
Mẫn Nhu nhìn xung quanh, nơi này có vài người, thỉnh thoảng còn có hầu bàn qua lại, cô tin Mẫn Tiệp sẽ không dám làm vậy. Thay vì đứng dậy vội vã bỏ đi, tránh xảy ra tranh chấp cùng Mẫn Tiệp, thì cô lấy tịnh chế động, đợi cô ta tìm tới cổ.
Nơi này là nhà hàng, không phải chợ cá, so với cô Mẫn Tiệp càng hiểu rõ, một người phụ nữ dối trá lại ưa sĩ diện như vậy làm sao để bản thân mất mặt trước chốn đông người?
“Đây k