XtGem Forum catalog
Lục Thiếu Phàm, em yêu anh

Lục Thiếu Phàm, em yêu anh

Tác giả: Cẩm Tố Lưu Niên

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328403

Bình chọn: 7.00/10/840 lượt.

ô ta không thể không vẩy đuôi mừng chủ.

Lục Thiếu Phàm nhìn Mẫn Tiệp hạ thấp mình cầu xin, điên cuống giãy giụa, đáp lại ánh mắt mong chờ Lục Thiếu Phàm khẽ không vui nhíu mày, vì ghét mà nụ cười cũng biến mất, chỉ còn sự lạnh lẽo.

Mẫn Tiệp vì vẻ mặt đột nhiên trở nên khó coi của Lục Thiếu Phàm mà lo âu càng tăng, ra sức giãy giụa, kịch liệt kéo cắn xé đám bệnh nhân quấy lấy cô, ngón tay quơ quào trong không trung dính vào tia máu, kèm theo tiếng la khóc của Mẫn Tiệp làm đám bệnh nhân vì đau mà giận hét lên.

Đám bệnh nhân đang chơi đùa vui vẻ với Mẫn Tiệp liền hóa điên, gương mặt trở nên dữ tợn lửa giận dâng cao, từ những hành động chơi đùa rất trẻ con lại trở nên vô cùng tàn nhẫn, Mẫn Tiệp còn tưởng mình đã may mắn thoát khỏi không ngờ bị kéo mạnh về sau, đôi dép văng ra hai bên, da đầu bị kéo đau kêu lên thất thanh, trong không gian hỗn loạn bắt đầu phát sinh cuộc ẩu đả không líu trí.

Tiếng la khóc hấp dẫn sự chú ý của ý tá. Cửa phòng mở ra, mấy người đàn ông mặc đồ trắng chạy vào, ra sức đẩy ngã đám bệnh nhân, sau đó dịu dàng trấn an.

Lúc này, Lục Thiếu Phàm vẫn đứng bên ngoài không hề di chuyển, ánh mắt thanh tĩnh nhìn bên trong tàn sát nhau, lúc cửa mở anh còn nghe tiếng rên khóc khản cả giọng của Mẫn Tiệp, một tiếng kêu tên Lục Thiếu Phàm mang theo nỗi tuyệt vọng.

Bên trong trở nên yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nhân viên ôn tồn an ủi, còn có đám bệnh nhân đang cười ngây ngô, Mẫn Tiệp bị đnáh quỳ rạp trên đất thừa dịp nhân viên không chú ý liền bỏ đi, hai chân trần trụi chạy về phía cửa.

Khi cô ta chưa chạm vào được nắm cửa liền bị nhân viên y tá kéo lại, ngăn không cho cô ta trốn thoát, Mẫn Tiệp nắm chặt thanh chắn cửa sổ, dung tay gõ lên cửa thủy tinh, khản giọng cầu xin Lục Thiếu Phàm đang đứng cách mình một lớp kính.

Nước mắt như sợi dây chân trâu bị đứt thi nhau rớt xuống, Lục Thiếu Phàm không hề có chút thương hại. Trên đời, người con gái đáng giá để anh phải thương hương tiếc ngọc chỉ có một, người con gái đó thiếu chút nữa chết trong tay người phụ nữ kia, nhớ cảnh Mẫn Nhu đầy máu nằm hấp hối trên giường bệnh, ánh mắt Lục Thiếu Phàm nhìn Mẫn Tiệp càng lạnh lẽo.

Anh sẽ không để cô ta chết, chết cũng như giải thoát, anh tuyệt đối không cho phép người phụ nữ đã làm tổn thương người con gái anh yêu được giải thoát dễ dàng vậy đâu.

Chỉ có cuộc sống như vầy mới thích hợp với cô ta.

“Lục thị trưởng không nghĩ anh một mình chạy tới đây, không thể đón tiếp từ xa thật ngại quá”

Lời nói xin lỗi thiếu thành ý vang lên, Lục Thiếu Phàm quay đầu thấy một người thanh niên mặc áo bác sĩ như u linh xuất hiện bên cạnh, cười híp mắt.

Người thanh niên hai tay đút trong túi áo, vẻ mặt thưởng thức nhìn người phụ nữ hoảng sợ lệ rơi đầy mắt, rồi đưa mắt nhìn Lục Thiếu Phàm, nâng tay ra hiệu cho y tá bên trong, tiêm thuốc an thần cho Mẫn Tiệp.

Mẫn Tiệp đang giương nah múa vuốt lúc bị tiêm vào liền trở nên im lặng, môi mấp máy vẻ mặt hốt hoảng, bộ dang ngu ngơ không khác những bệnh nhân khác.

Lục Thiếu Phàm thu lại hàn khí xung quanh, hờ hững nhìn người phụ nữ bị đám y tá mang đi, xoay người đi về phía phòng làm việc của bác sĩ đang sáng đèn, đi song song bên cạnh là người thanh niên đang cười híp mắt.

Chương 101

“Tấn Yên, tôi cần bản chuấn đoán bệnh của anh”

Người thanh niên đang coi báo nghe vậy liền nhíu mày, ngước mắt nhìn vẻ trầm ngâm của Lục Thiếu Phàm, ngừng lại vài giây, nửa nheo nheo mắt lường biếng ngả lưng vào sau ghế

“Thị trưởng Lục à, tôi vẫn muốn là Đảng Viên tuân thủ đúng luật pháp a”

Thẩm Tấn Yên cười dài gấp tờ báo lại bỏ ngăn kéo, mười ngón tay duỗi ra để trên mặt bàn, các ngón tay đụng vào nhau theo nhịp, trước yêu cầu của Lục Thiếu Phàm không hề trả lời.

Lục Thiếu Phàm biết rõ động tác này có ý nghĩa gì, thần sắc nghiêm nghị liền trở nên lạnh lùng, mỉm cười, nhìn người thanh niên đang suy nghĩ đến yêu cầu của mình, khoan thai nói:

“Viết giấy chuẩn đoán bệnh phù hợp với tình hình thực tế của bệnh nhân, yêu cầu này không quá khó đối với một bác sĩ chuyên khoa tâm thần đầy uy tín như cậu”

Cách nói chuyện chắc chắn của Lục Thiếu Phàm chỉ khiến Thẩm Tấn Uyên mỉm cười, không còn vẻ khiêm tốn mà tiếp nhận lời khen của Lục Thiếu Phàm, gương mặt từ đầu tới cuối không hề có ý cười.

Lục Thiếu Phàm không giận, khóe miệng cong lên, ánh mắt đảo quanh nhìn thiệp mừng để bên bàn thì nhướng mày. Anh cũng tỏ ra như Thẩm Tấn Uyên, tựa lưng vào ghế, ngón tay gõ lên bàn, đôi mắt cười cười đón nhận ánh mắt giảo hoạt của Thẩm Tấn Uyên.

“Tấn Hàm oán trách nói, hôn lễ quà của anh trai vẫn chưa thỏa mãn, gần đây đang rất phiền não, tính đem chuyện này nói cho chị dâu”

“Chuyện vừa nãy nói với Lục thị trưởng chẳng qua là đùa thôi, không phải chỉ là giấy chuẩn đoán thôi sao, nhanh thôi mà!! Đợi một lát”

Nghe nhắc tới người vợ quỷ dạ xoa của mình, Thẩm Tấn Uyên đột nhiên thẳng cả xương sống, cả người ngồi thẳng lên, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, vẫn là nụ cười tủm tỉm, nhưng có chút lấy lòng nhiều hơn là mưu mô!! TRong lòng thầm kêu khổ, ai kêu vợ anh ta lại quản nghiêm như vậy.

Thẩm Tấn Uyên lấ