Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Tác giả: Mặc Giản Không Đường

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327450

Bình chọn: 7.00/10/745 lượt.

ể ý, thì coi như đây là đi mở mang tầm mắt đi. Nếu ngươi không thích, ca ca liền lập tức tìm người đến đánh cho người này một trận, đảm bảo đánh xong thì hắn sẽ không thể nhớ ra đã tìm gặp ngươi.”

Nghe ý tứ trong lời nói của hắn, hình như đây cũng không phải lần đầu hắn tranh luận với Vương Huy Chi. Bất quá ta nói với ca ca, chuyện đánh ngươi vẫn nên quên đi, =.= dùng bạo lực giải quyết là hành vi không tốt, chúng ta phải dùng lời nói và hành vi để chứng minh bản thân trong sạch mới là thượng sách.

Ca ca nghe xong liền gật đầu lia lịa, khen là A Đường quả nhiên vẫn ôn nhu văn nhã như vậy, lại an ủi bảo ta cứ yên tâm, bọn họ chỉ là đến một nơi “tương đối đặc biệt”, chỉ là muốn đến một nơi nhiều con gái một chút, ngồi trong quán rượu ăn một ít, chủ yếu chỉ là nghe nhạc, không cần phải lo lắng.

Ta cũng không phải mấy tiểu thư khuê các cổ đại, không dám bước chân khỏi nhà nửa bước, có gì phải lo lắng chứ? Bất quá chính là sau khi đến quán rượu “tương đối đặc biệt” xong, sau đó xảy ra chuyện đặc biệt gì, chỉ sợ ngươi không nói trước cho ta thôi.

Quay đầu nhìn kẻ đầu sỏ, Vương Huy Chi thế nhưng thản nhiên, thấy ta nhìn hắn còn vung quạt ra, trừng mắt nhìn lại.

Sau đó, khuôn mặt hắn bị ca ca dùng thân thể che khuất.

Lại sau đó nữa, đoàn người chúng ta dưới sự dẫn đường của dân bản địa, chậm rãi đi tới Chẩm Hà lầu. Lúc này mà còn nhắc đến quán bánh nướng của nhà ông Trương thì không khỏi chính là già mồm cãi láo. Chẩm Hà lầu ngoài cửa náo nhiệt tưng bừng, rất nhiều nữ tử mặt hoa da phấn, xiêm áo trễ nải đều đứng ở đây đón khách. Nhìn ta được ca ca ta thấy cảnh tượng kia, người cũng không chịu được, chỉ muốn lập tức xông vào, nhưng bởi vì ta còn đang đi cùng, cũng không dám quá trớn, đành kiềm chế bước chân, để tú bà tiếp đón chu toàn, bảo nàng đưa chúng ta lên một phòng thanh nhã, chúng ta muốn nghe một khúc đàn, hơn nữa ca ca thuận tay dúi cho nàng một khối vàng nho nhỏ.

Này là một khối vàng đó a! Cũng chỉ là vào lầu xanh thôi, sao hào phóng như vậy! Ta đau lòng đến nỗi tay cũng muốn rút gân luôn, còn tú bà thì mừng rỡ cười đến sái quai hàm, liên tục nói được được, còn khen chúng ta diện mạo tuấn tú, ngay cả không phải đến tìm cô nương, cũng nhất định sẽ có cô nương chủ động lên tiếp chuyện nha. Ta nghe lời khen càng lúc càng không đúng, vội vàng bảo nàng mau đi chuẩn bị phòng, đừng có ở chỗ này nhiều lời. Tú bà lại hỏi chúng ta muốn nghe cô nương nào đàn, ta thuận miệng đáp: “Ngọc Vô Hà!”

Ta vừa nói ra lời này, cả ba người chúng ta đều sửng sốt, ca ca và Vương Huy Chi đều kinh ngạc nhìn ta, bản thân ta cũng có chút sững sờ, không biết tại sao lại thốt ra cái tên này. Tú bà thì lại vỗ tay cười nói: “Ai nha, vẫn là vị công tử này biết hàng, Ngọc nhi nhà chúng ta là đầu bài ở đây đó nha, vừa vặn hôm nay nàng chưa tiếp khách, nhất định lát nữa sẽ xuống đây hầu đàn các vị. Bất quá, chừng này vàng chỉ đủ để nghe hát, còn nếu muốn bao qua đêm, còn phải thêm chút nữa.”

“Được rồi, đi lo chuyện của ngươi đi, chúng ta hôm nay chỉ muốn đến đây nghe hát.” Ca ca không kiên nhẫn quát lớn một câu, kéo ta lên trên lầu. Vương Huy Chi cũng theo sát chúng ta, ánh mắt nhìn về phía ta dường như rất hứng thú nghiên cứu.

Đi vào phòng rồi, ca ca lập tức hỏi ta: “A Đường, ngươi làm sao biết hồng bài của Chẩm Hà lầu tên là Ngọc Vô Hà? Ngươi nói điều này cho ngươi?”

“Ta cũng không nhớ rõ, hình như là trong trường đã từng nghe nói đến.” Thấy ta nhức đầu, ca ca cũng không hỏi nữa, bảo ta và Vương Huy Chi ngồi xuống, liền ngồi ở giữa ngăn cách hai người chúng ta, lại sai người mang vào vài mâm hoa quả, sau đó chờ đợi Ngọc Vô Hà kia đến ca hát. Lúc trên đường, hai lần Vương Huy Chi muốn tìm cơ hội nói chuyện với ta, đều bị ca ca ta cản lại. Khiến cho ánh mắt hắn nhìn chúng ta càng thêm ai oán, giống như nàng dâu mới về nhà bị mẹ chồng ngược đãi.

Ta không có hứng thú để ý đến hắn, chỉ phi thường phấn khởi đánh giá lầu xanh trong truyền thuyết, từ vật trang trí cho đến mâm đựng hoa quả. Có lẽ là do tác dụng của khối vàng mà ca ca ném ra, cho nên mâm hoa quả mà tú bà bảo mang lên cho chúng ta đều là hoa quả tươi ngon, ở trong trường rất ít khi được ăn.

Không lâu sau, Ngọc Vô Hà liền bước vào.

Chương 54: Mật đàm

Người con gái này rất xinh đẹp, da thịt mềm mại, khuôn mặt tú lệ, mắt hạnh mày liễu, cằm hơi nhọn có điểm giống hồ ly tinh. Nàng vừa thấy chúng ta liền đặt tay lên hông, khom người nũng nịu thi lễ, nói câu “Ngọc Vô Hà xin ra mắt các vị công tử”. Động tác nhã nhặn lễ độ, tư thế rất chuẩn mực, nếu không phải bộ quần áo hở hang và gương mặt đầy phấn son kia, thật sự có vài phần bộ dạng tiểu thư con nhà khuê các.

Ca ca quá quen thuộc với chuyện chào hỏi rồi, liền khoát tay ý bảo nàng đứng dậy. Vốn ca ca còn định bước lên dùng cây quạt khiêu khích nàng một chút, nhưng thấy ta liếc mắt nhìn một cái, lại thay đổi chủ ý, bảo Ngọc Vô Hà mau hát giải khuây cho chúng ta, cũng kéo ta ngồi xuống lần nữa, ân cần gọt hoa quả cho ta. Ta lắc đầu, không để ca ca giúp, ngược lại gọt một quả đào đưa cho hắn. Ca ca mừng rỡ cười toe toét, Vươ


Pair of Vintage Old School Fru