
Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn
Tác giả: Mặc Giản Không Đường
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327353
Bình chọn: 7.5.00/10/735 lượt.
phía Ngọc Vô Hà cũng mang một chút đồng cảm. Hắn lúc này không cản nàng đàn nữa, cũng không ghét bỏ bài hát này âm điệu quá mức bi thống không vui, chính là đến khi Ngọc Vô Hà hát xong câu cuối “Quay đầu nhìn lại tri kỷ năm xưa nay đâu rồi” thì đột nhiên hỏi:
“Ngươi tên là gì?”
“Dạ, thưa ngài, ta tên là Ngọc Vô Hà.” Ngọc Vô Hà cầm đàn đứng lên, cười mím chi lại gần, khom mình hành lễ. Ca ca trầm ngâm một lát, vẫy tay ý bảo không có chuyện của ngươi nữa, có thể đi ra ngoài, lại sai tú bà chuẩn bị một chút rượu và thức ăn, thuận tiện tìm một chút vũ nữ lại đây múa hát, cũng nhấc tay vung cho nàng một khối vàng. Tú bà thấy nhiều tiền như thế, mừng rỡ cười toe toét, vội vội vàng vàng sai người mang rượu và thức ăn lên. Trong lòng ta đau lòng xót của khôn xiết, lại không thể nói gì, định để đến lúc mang rượu và thức ăn lên thì cố ăn nhiều một chút. Lại nghe Vương Huy Chi kia nói rượu này là rượu hoa đào, vì thế cũng uống hai chén.
Ai ngờ rượu này vừa uống vào, lại làm hỏng chuyện. Trước kia cho tới giờ ta chưa từng say rượu, mà bình rượu hoa đào nào lại ngọt ngào như nước hoa quả, vì thế bất tri bất giác uống thêm, uống đến nỗi đầu cũng có chút choáng váng, chống đỡ không liền ngã vào cái ghế dựa bên cạnh. Ca ca vội vàng đỡ lấy ta, ta liền thuận thế gã vào trong lòng hắn, ngủ gục. Có lẽ là do chảy cùng dòng máu, nên lúc tựa vào ca ca ngủ, ngoài ý muốn ta cảm thấy rất yên bình, không có chút nào không thoải mái hoặc là không thích ứng.
Cảm giác hoàn toàn không giống với lúc ta tựa vào Mã Văn Tài…Đối với ca ca, ta không chút nào cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân, mà cũng phải nói thêm là, ta luôn luôn cảm thấy thằng nhãi này so với ta còn giống con gái hơn ấy…
Dù sao, cứ như vậy là tốt rồi. Trước cứ đánh một giấc rồi nói gì thì nói…
Cũng không biết ta đã ngủ được bao lâu, sau đó cảm thấy đầu cũng bớt choáng váng hơn. Bình rượu hoa đào kia hình như độ rượu cũng không quá cao, cho nên lúc tỉnh lại cũng không cảm thấy đầu đau đầu bụng, cho nên, cũng chỉ có thể là do tửu lượng của ta quá kém cỏi.
Xem ra sau ngày vẫn không nên uống rượu. Nhớ lúc trước kia ở võ quán, đại ca cũng hay dụ dỗ ta uống nhiều rượu hoa quả, sau đó, ngày hôm sau tỉnh lại ta luôn thấy trên cổ có những điểm đỏ rất kỳ quái. Ta nghĩ có thể là do thể chất của ta sau khi uống rượu xong rất thu hút muỗi, cho nên sau đó chỉ dám uống rất ít rượu hoa quả, khiến cho đại ca thường xuyên ai oán.
Bất quá, hiện tại tuy là đầu óc tỉnh táo, nhưng mí mắt vẫn như cũ nặng trịch không mở ra được. Ta mơ hồ cảm giác được bản thân vẫn đang được ca ca ôm trong lòng, tay hắn còn không ngừng vuốt dọc lưng ta, hình như sợ ta không thoải mái. Tư thế này thật giống như đang ru con, trong lòng ta cảm thấy rất thoải mái, liền lười biếng nằm im trong lòng hắn. Lúc này đột nhiên nghe được tiếng của Vương Huy Chi ở bên cạnh vang lên:
“Này, ta nói nha, Diệp Hoa Đường, ngươi đã bế lâu như vậy rồi, cánh tay không mỏi sao? Để ta bế hộ một lát cho!”
“Mơ đẹp nhỉ!” Ca ca hừ một tiếng, “Đây chính là muội muội của ta, ngươi muốn ôm, đợi đến kiếp sau đi nhá!”
Ta kinh hãi. Vương Huy Chi biết ta là con gái? Ca ca sao không lừa hắn nữa?
Thấy bộ dạng kia của bọn hắn, ta lờ mờ cảm giác được hình như ca ca lại gạt ta, để ta không biết là Vương Huy Chi đã biết ta là con gái. Giữa bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì? Làm như thế nhằm cái gì chứ?
Tâm tư của ta thay đổi liên tục, lại nghe ca ca thở dài, nói với Vương Huy Chi: “Tử Du huynh, ta thấy A Đường ở trong trường rất vui vẻ, ngươi nói ta nên làm gì bây giờ? Có cần phải theo kế hoạch trước kia, đổi lại rồi bắt nàng về nhà hay không?”
“Nếu như nàng thích, để nàng ở lại cũng rất tốt mà. Ngươi cũng thấy rồi đấy, nàng căn bản không có chuyện gì, thế cũng được rồi. Huống hồ một nữ tử tính cách tiêu sái phóng khoáng như vậy, nếu cứ nhốt mãi trong phòng không cho nhìn thấy mặt trời, chắc khác nào phá hỏng mệnh trời.” Vương Huy Chi ở một bên khẽ cười nói, tựa hồ còn muốn đưa tay sờ đầu ta, lại bị ca ca dùng quạt quật mạnh vào tay, âm thanh phát ra ngay cả ta cũng nghe rõ mồn một. Vương Huy Chi thế nhưng cũng không kêu đau, chỉ là rút tay về:
“Nhưng mà cha ngươi nha, thật sự rất là ngoan cố. Ông ấy chẳng phải đòi sống đòi chết bắt ngươi phải đem muội muội trở về sao? Ngươi định làm sao bây giờ?”
“Làm sao ta quản được chứ, dù sao cũng nhất định sẽ có cách.” Ca ca nói, “Huống hồ cái tên tiểu tử nhà họ Vương, hình như cũng là đang theo học ở trường này, ta sợ lòi đuôi, thế nên mới vội vàng xuống núi. Còn chưa kịp thử cái tên kia, nếu là phế vật, ta cũng nhất định không bằng lòng giao muội muội cho hắn!”
Tiểu tử nhà họ Vương?
Lỗ tai của ta nhất thời dựng thẳng lên nghe ngóng, lại thấy Vương Huy Chi nói:
“Cha ngươi cũng thật cổ hủ. Vì sao nhất định phải là nhà họ Vương ở Thái Nguyên? Chẳng lẽ chúng ta là nhà họ Vương ở Lang Gia lại không xứng sao?”
Chương 55: Bánh bao
Hả, thật là kỳ quái, rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì?
Ta thoáng có chút kinh ngạc, ca ca lúc trước chưa từng nói với ta về chuyện này. Hơn nữa, nghe ý tứ của hắn lúc vừa rồi